Người của đảo Thần Hỏa cảm thấy tuyệt vọng và đau khổ. Tất cả dừng tấn công, nhìn Thần Hỏa Tôn Giả bằng vẻ sợ hãi và bất lực...
“Điên rồi. Sư phụ điên rồi”, Thánh Nữ run bắn người, sợ hãi tới tột cùng.
“Thần Hỏa Tế là gì vậy?”, Lâm Chính chau mày.
“Một chiêu thức tự sát. Chiêu tức sẽ nén toàn bộ chân khí của cơ thể, lấp đầy khí mạch sau đó đốt cháy, tạo ra hiệu ứng nổ. Nói trắng ra...là tự phát nổ...”, Thánh Nữ run rẩy.
“Tự phát nổ sao?”, Lâm Chính nín thở.
Thật không ngờ Thần Hỏa Tôn Giả lại ra mệnh lệnh như vậy. Nếu là tự phát nổ thì uy lực mà các đệ tử này phát ra chắc chắn là rất mạnh.
Nếu tất cả bọn họ cùng phát nổ một lúc thì sẽ biến cả cái thôn này thành tro bụi mất...
Thần Hỏa Tôn Giả đúng là điên thật rồi. Thế nhưng đó cũng là một cơ hội tốt cho Lâm Chính. Anh nhìn các đệ tử của đảo với vẻ bất lực và lên tiếng: “Mọi người đừng sợ, không cần khởi động Thần Hỏa Tế. Thần Hỏa Tôn Giả bị điên rồi. Để đạt được mục đích của mình mà ông ta bất chấp mạng sống của mọi người. Nếu đã vậy thì mọi người chẳng cần gì phải trung thành với ông ta nữa. Nghe đây, Thần Hỏa Thánh Nữ ở đây. Nếu mọi người chịu đầu quân cho Thánh Nữ thì Lâm Chính tôi hứa sẽ cung cấp môi trường tu luyện tốt nhất cho mọi người, chữa trị di chứng của Thuật Hỏa Viêm nữa”.
Dứt lời, người của đảo Thần Hỏa đều nhìn Lâm Chính với ánh mắt hừng hực lửa.
Ai lại muốn chết chứ? Bọn họ bái Thần Hỏa Tôn Giả làm sư chẳng qua vì muốn có sức mạnh. Nếu mà chết thì sao họ cam tâm được? Thế là tất cả dao động.
“Lâm Chính”, Thần Hỏa Tôn Giả gầm lên.
“Thần Hỏa Tôn Giả, ông đã mất đi nhân tính rồi. Ông, không xứng làm sư phụ của bọn họ. Bởi vì trong mắt ông, bọn họ chỉ là công cụ hi sinh mà thôi”, Lâm Chính lạnh giọng.
“Hôm nay không phải cậu chết thì là tôi chết”, Thần Hỏa Tôn Giả lao tới.
Cơ thể ông ta bốc cháy giống như một thiên thạch. Người của đảo Thần Hỏa tái mặt, vội tản ra.
“Thần y Lâm, cẩn thận”, Thánh Nữ kêu lên.
Lâm Chính lập tức kích hoạt vũ khí ion.
Bùm! Đường sáng khủng khiếp lao xuyên mọi thứ. Da thịt của Thần Hỏa Tôn Giả cũng không thể ngăn lại được.
Ông ta nên né đòn. Thế nhưng lần này ông ta không làm thế, chỉ tiếp tục tấn công bằng mọi giá.
Thần Hỏa Tôn giả bị đâm xuyên. Máu bắn ra tung tóe.
Thế nhưng ông ta vẫn không chịu dừng lại. Ông ta dùng hết sức tấn công Lâm Chính.
Lần này ông ta quyết định ra đòn lần cuối. Lâm Chính đanh mắt, không hề sợ hãi.
Anh lấy Long Châm ra ghim lên người.
“Thần y Lâm, mau tránh ra”.
“Mau tránh ra”, Từ Thiên, Tào Tùng Dương, Mạn Sát Hồng đều hô lớn.
Thế nhưng vô ích. Lâm Chính đã quyết định đỡ đòn. Nếu không đỡ thì cũng sẽ thua sấp mặt.
Bùm!
Bùm!
Cơ thể anh phát ra khí tức hùng hậu. U Minh Sát Khu được gia trì bởi Hồng Mông Long Châm đã đạt tới cực hạn. Lớp da của anh hiện lên hình con rắn màu xanh, sương trắng cuốn lấy cơ thể.
“Chết đi”, Thần Hỏa Tôn Giả vẫn áp sát, tung một cụ đấm với toàn bộ sức mạnh.
Lâm Chính trố tròn mắt, tung chưởng nghênh đón. Cả không gian nổ tung...