Không ai ngờ Thần Hỏa Tôn Giả luôn khát vọng Tịnh Thế Bạch Liên lại từ bỏ Tịnh Thế Bạch Liên vào lúc này, ngược lại trả về cho Lâm Chính!
Bọn họ càng không ngờ Thần Hỏa Tôn Giả đột nhiên lại thay đổi suy nghĩ, dự định rời đi.
Nếu cứ rời đi như vậy đồng nghĩa tuyên bố với thế giới, Thần Hỏa Tôn Giả ông ta… đã bị đánh bại!
Thần Hỏa Tôn Giả rất ưa sĩ diện, sao có thể chấp nhận điều này?
Nhưng bây giờ, ông ta lại lựa chọn rời đi…
Sao không khiến người ta cảm thấy chấn động?
Đặc biệt là các đệ tử của đảo Thần Hỏa, bọn họ vô cùng chấn động, cảm thấy tam quan như được đổi mới.
Phải biết rằng trong lòng bọn họ, Thần Hỏa Tôn Giả giống như thần linh vậy, không thể bị đánh bại, không thể nào nói bỏ cuộc.
Nhưng mọi thứ đều bị phá vỡ.
Bọn họ dường như cũng mới tỉnh ngộ.
Có lẽ… Thần Hỏa Tôn Giả không phải thần.
Ông ta… cũng là người!
Cũng giống với những người khác!
Bọn họ lặng lẽ nhìn theo, vẻ mặt ai nấy phức tạp.
Thần Hỏa Tôn Giả quay người chuẩn bị rời đi, nhưng lúc đi đột nhiên lại dừng bước.
Ông ta khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thật sâu vào mắt Lâm Chính.
“Thần y Lâm, thật ra tôi có thể nhìn ra được dụng ý chân chính của cậu, nhưng cậu dám đưa Tịnh Thế Bạch Liên ra thực sự không dễ dàng. Cậu đang đánh cược, dù rất nguy hiểm, nhưng… cậu đã cược thắng. Chúng ta sẽ có lúc gặp lại, đến lúc đó, tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào lấy lại tất cả. Lúc đó tôi sẽ không sơ ý, cũng sẽ không nương tay, chỉ hi vọng cậu có thể mau chóng tiến bộ, miễn cho lúc đó tôi lại cảm thấy vô vị!”.
Nói xong, Thần Hỏa Tôn Giả vọt đi, một bước đi xa nghìn dặm, không thấy bóng dáng.
Lâm Chính lặng lẽ dõi theo, vẻ mặt không có biến hóa gì nhiều.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Ai cũng không ngờ kết quả cuối cùng của chuyện này lại là như vậy.
Nhưng bọn họ cũng cảm thấy may mắn.
Ít nhất vẫn giữ được mạng.
Lâm Chính cầm Tịnh Thế Bạch Liên ngồi bệt xuống đất, thở dốc, đồng thời lấy Hồng Mông Long Châm ra đâm lên người.
“Thần y Lâm, cậu sao rồi?”.
“Còn ổn chứ?”.
Mọi người đi tới, yếu ớt hỏi.
Bọn họ ít nhiều đều bị thương, người có thể sống sót hầu như không ai không đổ máu.
“Tôi không có gì đáng ngại, chỉ là khí kình tiêu hao, nội tạng cũng bị tổn hại. Những chuyện này với tôi mà nói không phải vấn đề gì lớn, tôi tự châm cứu vài cái, uống chút thuốc là được”, Lâm Chính thở ra, cười gượng nói.
“Vậy thì tốt…”.
“Nhưng thần y Lâm, vì sao cậu lại thả hổ về rừng? Thần Hỏa Tôn Giả có vẻ vẫn chưa từ bỏ Tịnh Thế Bạch Liên, vì sao cậu không nhân cơ hội này giết ông ta?”, Mạn Sát Hồng không cam tâm, đi tới nhỏ giọng hỏi.
Nghe vậy, một số đệ tử của đảo Thần Hỏa đều nhìn về phía cô ta.
Lâm Chính thấy vậy ngầm hiểu ý, mỉm cười nói: “Thần Hỏa Tôn Giả là người có lòng tự tôn rất cao, tôi biết ông ta sẽ không lấy Tịnh Thế Bạch Liên. Tôi không muốn đấu với ông ta là vì tôi không nắm chắc mình sẽ thắng. Thứ hai là vì ông ta cũng có ơn với tôi, không đến mức bất đắc dĩ, tôi không muốn đánh đến mức một mất một còn với ông ta!”.
Mạn Sát Hồng còn muốn hỏi tiếp, nhưng Thần Hỏa Thánh Nữ ở bên cạnh lại vỗ nhẹ vai cô ta, nói: “Ma Nữ đại nhân, bớt nói vài câu đi”.
Mạn Sát Hồng nhíu mày, lặng lẽ nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ, vốn muốn nói tiếp nhưng lại thấy Thần Hỏa Thánh Nữ khẽ lắc đầu.
Cô ta hiểu được gì đó, im lặng trong chốc lát… cuối cùng không nói thêm nữa.