Thần Hỏa Tôn Giả ngẩn người.
“Cậu có ý gì?”.
“Ông đi đi!”, Lâm Chính thở ra, nói.
“Cái gì?”, Thần Hỏa Tôn Giả ngạc nhiên, hết sức kinh ngạc nhìn Lâm Chính, một lúc lâu sau mới nghiêm giọng nói: “Thần y Lâm, theo tôi biết, cậu là một người lòng dạ tàn nhẫn độc ác, cậu sẽ không buông tha bất cứ mối uy hiếp tiềm ẩn nào. Bây giờ cậu lại để tôi đi? Chuyện thả hổ về rừng thế này không phải chuyện mà loại người như cậu sẽ làm!”.
“Tôn Giả, tôi và ông không thù không oán, chỉ vì chuyện Lưu Viêm Trũng khiến tôi và ông xảy ra mâu thuẫn, cũng vì chuyện dị hỏa ở Lưu Viêm Trũng mà ông mới bắt đầu ra tay với người Giang Thành chúng tôi. Tôi vì tự bảo vệ nên mới đến đảo Thần Hỏa trộm Tịnh Thế Bạch Liên, dùng nó để uy hiếp Thiên Ma Đạo. Thật ra ông cũng từng giúp tôi rất nhiều lần, thậm chí cũng đã từng cứu tôi! Giữa tôi và ông ra nông nỗi này tuyệt đối không phải kết quả mà hai chúng ta muốn thấy! Nói đúng ra, tôi và ông thậm chí không có mối thù sinh tử gì, vì sao phải tranh chấp mãi như vậy, đến chết mới thôi? Đây là điều mà ông muốn nhìn thấy sao? Ít nhất đây không phải điều mà tôi muốn thấy!”, Lâm Chính lắc đầu.
“Ha ha ha ha, tên họ Lâm kia, cậu cần gì phải giả vờ khoan dung! Thế nào? Muốn thể hiện mình độ lượng để lấy lòng người? Để làm tôi cảm động? Tôi không phải trẻ lên ba, sao có thể mắc bẫy của cậu? Nếu cậu thật sự rộng lượng thì cậu đưa Tịnh Thế Bạch Liên cho tôi, cần gì phải ở đó làm bộ làm tịch, thể hiện trình độ miệng lưỡi lợi hại?”, Thần Hỏa Tôn Giả cười lớn, trên mặt tràn đầy sự khinh thường.
Nhưng ông ta vừa nói xong, Lâm Chính đột nhiên lấy Tịnh Thế Bạch Liên ra ném về phía Thần Hỏa Tôn Giả.
Lạch cạch…
Bạch Liên nhẹ nhàng rơi xuống đất, lăn mấy vòng, đến dưới chân Thần Hỏa Tôn Giả mới dừng lại.
Tiếng động vô cùng rõ ràng.
Khoảnh khắc nó rơi xuống, cả thế giới dường như đều lặng yên.
“Thần y Lâm!”.
“Đừng!”.
Người của Dương Hoa đứng phía sau mở to hai mắt, hét khàn cả giọng.
Nhưng đồ vật đã ném đi, có muốn lấy lại cũng không được.
Bọn họ ngơ ngác nhìn đóa hoa sen tinh xảo tuyệt đẹp trên mặt đất, ai nấy mở to hai mắt, cũng không biết nói gì mới phải.
Tất cả mọi người nín thở theo dõi.
Bọn họ vất vả dồn Thần Hỏa Tôn Giả đến đường cùng, bây giờ Lâm Chính lại làm ra hành động như vậy!
Nếu Thần Hỏa Tôn Giả cầm Tịnh Thế Bạch Liên lên khởi động… chẳng phải mọi người sẽ chết hay sao?
Làm sao đây?
Phải chết rồi sao?
Mọi người run rẩy, bàng hoàng bất an.
Nhưng biểu hiện của Lâm Chính lại rất bình tĩnh, cứ vậy hờ hững nhìn Thần Hỏa Tôn Giả.
Không ai lên tiếng nữa.
Thần Hỏa Tôn Giả cũng chỉ im lặng quan sát Tịnh Thế Bạch Liên ở dưới chân, một lúc lâu sau mới chậm rãi ngồi xuống, nhặt nó lên.
Ông ta cầm nó trong tay nhẹ nhàng lật qua lật lại, nhưng vẻ mặt lại vô cùng phức tạp.
Cũng không biết qua bao lâu sau.
“Thật xinh đẹp!”.
Thần Hỏa Tôn Giả cảm khái một tiếng, sau đó quăng Tịnh Thế Bạch Liên trả lại cho Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức đưa tay nhận lấy.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Cứ như bị sét đánh, đầu óc như nứt ra, không tin nổi nhìn hai người…
“Thần y Lâm, cậu nghĩ tôi là ai? Con sâu đáng thương cần cậu bố thí?”, Thần Hỏa Tôn Giả lạnh lùng nói: “Thứ tôi đã mất tôi sẽ đích thân lấy về, chứ không phải dựa vào sự thương hại và bố thí của người khác. Đối với tôi đó là chuyện còn nhục nhã hơn đầu hàng!”.
“Vậy là ông vẫn muốn đấu tiếp?”.
“Đúng, nhưng không phải bây giờ. Chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ quyết được thắng thua, tôi sớm muộn cũng sẽ tự tay lấy lại Tịnh Thế Bạch Liên!”.
Thần Hỏa Tôn Giả nói, sau đó phất ống tay áo, quay người rời đi.
Cảnh này xuất hiện, tư duy của mọi người đều ngưng hoạt động.