Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ma khí vô tận bắn ra từ người những ma nhân này.
Giống như gió lốc, tản ra xung quanh.
Sau đó, vẻ mặt các ma nhân đều có sự thay đổi.
Ánh mắt của bọn họ trở nên hung ác hơn, đồng tử đỏ ngầu, mặt mày dữ tợn.
Giống như… mãnh thú hóa điên!
Các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền đều thót tim, cảm thấy không đúng lắm.
“Rút lui! Phòng thủ! Phòng thủ!”.
Một người cao giọng hô lên.
Mọi người vội vàng lùi lại.
Nhưng người của Thiên Ma Đạo đã xông tới như điên.
Lần này, bọn họ phớt lờ súng đạn, phớt lờ đao thương, dường như không cảm nhận được đau đớn.
Các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền cố gắng chống trả, nhưng không ngăn cản nổi.
Lúc này, các ma nhân không chỉ có thực lực tăng vọt, thậm chí… còn mất cả lý trí, giống như những cỗ máy giết người.
Cổng chính nhanh chóng bị công phá.
Các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền không thể không xây dựng phòng tuyến ở phía sau.
Nhưng phòng tuyến này có thể cầm cự được bao lâu chứ?
Bộ chỉ huy của quân đoàn Long Huyền.
Quân đoàn trưởng của quân đoàn Long Huyền và các lãnh đạo cấp cao đang bàn bạc gì đó trong phòng họp.
Nhận được tin đối phương đã tấn công vào trong quân đoàn, Chu Huyền Long nổi trận lôi đình.
“Nhục nhã! Quá nhục nhã! Nghe đây, lập tức tổ chức lực lượng, đánh lũ hèn hạ bẩn thỉu này ra ngoài cho tôi!”, Chu Huyền Long tức giận đập bàn, gầm lên.
“Vâng, tướng quân!”.
Một chiến sĩ chạy đi.
Người bên cạnh nhìn chiến sĩ kia, sau đó đứng lên nói: “Quân đoàn trưởng Chu, chắc chắn đối phương tấn công quân đoàn Long Huyền không phải để đối phó với chúng ta, mà là vì cô Tô Nhu. Nếu bọn chúng đã tấn công vào nơi đóng quân, thì nội bộ quân đoàn ta cũng không còn an toàn nữa rồi. Tôi đề nghị phái ngay một đội quân tinh nhuệ di chuyển cô Tô Nhu đến nơi an toàn, không được ở lại đây nữa!”.
“Đúng! Mục đích của đối phương là cô Tô Nhu!”, ánh mắt Chu Huyền Long dao động, siết chặt nắm tay: “Quân đoàn Long Huyền lớn như vậy mà không bảo vệ nổi một cô gái. Chuyện này mà đồn ra ngoài thì đám người của mấy binh đoàn kia sẽ cười nhạo chúng ta thế nào đây?”.
“Quân đoàn trưởng, kẻ địch lần này khác mà…”
“Tất cả chỉ là cái cớ! Nghe đây, phái người của tiểu đoàn 1 đưa cô Tô Nhu ra khỏi quân đoàn, những người còn lại đi theo tôi. Hôm nay tôi phải đích thân ra trận, cho lũ súc sinh này biết tay!”.
Chu Huyền Long tức giận nói, sau đó xoay người rời khỏi phòng họp.
Một đám người đi sát theo sau.
Quân đoàn trưởng của quân đoàn Long Huyền xuất hiện ở chiến trường, đương nhiên là khiến sĩ khí tăng vọt.
Dưới sự dẫn dắt của quân đoàn trưởng, mọi người bắt đầu phản kích, chống lại thế công của người Thiên Ma Đạo.
Dù sao tính theo số lượng thì quân đoàn Long Huyền cũng chiếm ưu thế tuyệt đối.
Thấy không tấn công vào được nữa, Tử Long Thiên cũng đanh mắt lại.
“Chu Huyền Long đã đích thân tham chiến! Đại nhân, chuyện này chắc là gặp rắc rối rồi”, người bên cạnh khàn giọng nói.
“Không sao! Đến mức này là đủ rồi, lần này vội vàng nên chỉ mang theo mấy trăm chiến sĩ, trong khi quân đoàn Long Huyền có gần chục nghìn người, chúng ta vốn không thể làm gì được bọn họ!”.
Tử Long Thiên phất tay: “Phân phó xuống dưới, bảo bọn họ lập tức chia ra đi tìm Tô Nhu, tìm được thì lập tức truyền tín hiệu, tôi sẽ lập tức tiếp ứng!”.
“Vâng!”.
Sau khi phát tín hiệu, người của Thiên Ma Đạo vốn đang tấn công quân đoàn Long Huyền mãnh liệt bỗng tản ra, xông vào các hướng khác nhau ở trong quân đoàn.
Cùng lúc đó, ở phía sau quân đoàn Long Huyền xuất hiện năm chiếc xe quân dụng, lần lượt lái về năm hướng.
“Đại nhân!”, Trương Thất Dạ vội kêu lên.
“Định rút sao? Phái người đuổi theo cho tôi, mỗi người đuổi theo một xe!”.
Tử Long Thiên khẽ quát, rồi tung người nhảy tới.