Tô Nhu ngồi trong xe với tâm trạng thấp thỏm bất an.
Cô không biết rốt cuộc bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy những tiếng nổ không ngừng vang lên bên tai, cùng với các chiến sĩ đang xông pha ở bên ngoài.
Chẳng bao lâu, cô được đưa lên chiếc xe này, rời khỏi quân đoàn Long Huyền.
Mấy nữ chiến sĩ đi cùng đều vũ trang đầy đủ, vẻ mặt ai nấy đều căng thẳng.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Các cô muốn đưa tôi đi đâu?”, Tô Nhu không nhịn được hỏi nữ chiến sĩ ở bên cạnh.
“Cô Tô, chúng tôi nhận được lệnh của cấp trên, phải đưa cô rời khỏi Giang Thành, đến nơi đóng quân ở gần đây”.
“Giang Thành cũng không còn an toàn sao?”.
“Đúng vậy”.
Tô Nhu nghe thấy thế thì cụp mắt xuống, vẻ mặt đầy ủ rũ.
Nữ chiến sĩ ở bên cạnh tò mò nhìn cô: “Cô Tô, cô sao thế? Tâm trạng không tốt sao?”.
“Đối phương tấn công đến rồi đúng không?”, Tô Nhu khẽ lau giọt nước mắt.
“Ừ”, nữ chiến sĩ chần chừ một lát rồi gật đầu.
“Đó đều là những kẻ giết người không chớp mắt, vì một người vô dụng như tôi mà phải hi sinh bao nhiêu chiến sĩ, không đáng, không đáng…”, Tô Nhu thì thào, vành mắt đỏ hoe.
Nữ chiến sĩ sửng sốt, sau đó bật cười: “Cô Tô, cô nhầm rồi! Cô là người Long Quốc, còn chúng tôi là lính của Long Quốc, bảo vệ các cô là chức trách của chúng tôi, cô không cần tự trách! Dù sao chúng tôi không đứng ra thì phải là ai đứng ra chứ?”.
Tô Nhu không nói gì, bàn tay nắm chặt lại.
Bỗng dưng.
Rầm!
Hình như xe con va vào thứ gì đó, phát ra âm thanh rất lớn, xe lắc lư rồi dừng lại.
Các chiến sĩ trên xe lập tức cầm súng nhảy xuống xe.
“Cô Tô, mau xuống xe đi”.
Nữ chiến sĩ kia vội kéo Tô Nhu xuống.
Bọn họ vừa xuống xe.
Ầm!
Cả chiếc xe con bỗng phát nổ, sóng xung kích hất bay Tô Nhu, khiến cô nặng nề ngã xuống đất, toạc đầu chảy máu, nổ đóm đóm mắt.
“Cô Tô, cô không sao chứ?”, nữ chiến sĩ lập tức đỡ cô dậy.
“Tôi không sao…”, Tô Nhu ôm cái trán đang chảy máu, vất vả đứng lên.
Nữ chiến sĩ gật đầu, nhìn về phía trước.
Liền phát hiện mấy ma nhân có khí tức đáng sợ đứng bên cạnh chiếc xe con đang bốc cháy.
Trong đó có Trương Thất Dạ.
Bọn họ đanh mặt lại, xếp thành hàng, giơ súng chĩa về phía những người này.
“Tất cả đứng lại cho tôi!”, nữ chiến sĩ gầm lên.
Nhưng đối phương vẫn phớt lờ, mỉm cười đi tới.
“Xem ra tôi gặp may rồi! Cô Tô, cô ở trong đúng chiếc xe tôi chọn, thế là tôi lập công lớn rồi!”, Trương Thất Dạ mỉm cười nói.
“Ông Trương, tại sao? Thần y Lâm đâu có bạc đãi ông? Tại sao ông lại phản bội anh ấy? Tại sao?”, Tô Nhu vừa khóc vừa hỏi.
“Thần y Lâm đối xử với tôi rất tốt! Tôi nhìn ra được! Cậu ta là người rất đáng để đi theo!”.
“Vậy ông… tại sao lại làm vậy?”.
“Rất đơn giản, vì sức mạnh! Vì ma đạo vô thượng! Để chấn hưng Ám Ma Đạo của tôi, tôi bắt buộc phải làm vậy!”, ánh mắt Trương Thất Dạ trở nên đỏ ngầu.
“Cái gì?”, Tô Nhu sửng sốt.
“Thiên Ma Đạo cũng tu luyện ma đạo, tuy hơi khác Ám Ma Đạo, nhưng những gì đạo chủ dạy giúp ích rất nhiều cho tôi. Nếu tôi có thể giúp Thiên Ma Đạo giải quyết mối họa thần y Lâm này, thì có thể trở thành tân Ma Quân, được đạo chủ chỉ bảo. Đến lúc đó, chắc chắn thực lực của tôi sẽ tăng vọt, tiếu ngạo Long Quốc! Cũng có hi vọng chấn hưng được Ám Ma Đạo!”.
Trương Thất Dạ khàn giọng nói: “Thần y Lâm quả thực là người rất đáng để đi theo, nhưng không đáng để tôi đi theo! Cái tôi theo đuổi là Ám Ma Đạo vô thượng! Thân là Ma Quân của Ám Ma Đạo, tôi có sứ mệnh của riêng mình!”.