Tô Nhu vô cùng đau khổ.
Cô bỗng dưng cảm thấy rất hận bản thân.
Tại sao cô lại là một kẻ phiền toái như vậy?
Tại sao…
Nghĩ đến Cung Hỉ Vân, nghĩ đến những nữ chiến sĩ kia, Tô Nhu chỉ hận không thể tự sát ngay bây giờ.
“Tôi xin các cô đấy… Thả tôi xuống đi…”, Tô Nhu gào lên.
Nhưng hai nữ chiến sĩ phớt lờ cô, chỉ dốc sức chạy về phía trước.
“Thả tôi xuống!”.
Tô Nhu lại gào lên, ra sức giãy giụa.
Nhưng ngay sau đó, một nữ chiến sĩ bỗng gầm lên: “Câm miệng!”.
Tô Nhu rùng mình.
Mới phát hiện đôi mắt của nữ chiến sĩ kia đã đỏ hoe.
“Cô tưởng chúng tôi không muốn thả cô xuống sao? Nhưng nếu thả cô thì chúng tôi sẽ vi phạm quân lệnh, thả cô thì đám đội trưởng sẽ chết uổng phí! Thế nên dù thế nào chúng tôi cũng sẽ không thả cô! Cô im đi cho tôi nhờ, hiểu chưa?”, nữ chiến sĩ kia hét lên, tiếp tục chạy về phía trước.
Tô Nhu hơi há miệng, một lúc sau không thốt được câu nào, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
Nhưng chưa chạy được bao lâu.
Vù vù vù…
Mấy cái bóng đen sì xẹt qua đỉnh đầu bọn họ như tia chớp, rồi hạ xuống ở phía trước, chặn đường đi của hai người.
Hai nữ chiến sĩ vội vàng đặt Tô Nhu xuống, giơ súng lên chĩa về phía trước.
Là Trương Thất Dạ!
Ông ta bình thản đứng đó, hai bàn tay dính đầy máu tươi…
“Cô Tô! Mau đi đi!”, hai nữ chiến sĩ khẽ gầm lên.
Nước mắt Tô Nhu trào ra như đê vỡ, đau khổ nhìn hai người, cuối cùng cũng quay đầu rời đi.
Cô không còn lựa chọn nào khác.
Nếu không đi thì tức là những nữ chiến sĩ này sẽ hi sinh một cách vô ích.
Thế nên cô phải chạy.
Dốc hết sức để chạy.
“Không biết tốt xấu! Tô Nhu! Chính cô muốn gây rắc rối cho tôi, nếu đã vậy thì đừng trách tôi!”.
Trương Thất Dạ bình thản nói, sau đó cơ thể chợt động, hóa thành tia chớp lao về phía hai nữ chiến sĩ kia.
Bọn họ vội nổ súng.
Nhưng giống như trước đó, viên đạn không thể uy hiếp đến Trương Thất Dạ.
Bốp bốp!
Trương Thất Dạ giơ chân lên đạp.
Hai nữ chiến sĩ trúng đòn vào bụng, lập tức bay đi, nặng nề ngã xuống đất, phun ra máu tươi.
Tô Nhu biến sắc, lập tức ngoảnh đầu lại.
Nhưng ngay sau đó, cánh tay cô bị một bàn tay kéo lại, sau đó ném mạnh một cái. Tô Nhu ngã chúi xuống đất, đầu tóc rũ rượi, vô cùng chật vật.
Tô Nhu vội vàng định bò dậy.
Nhưng các ma nhân xung quanh đã xúm lại.
Vẻ mặt Tô Nhu đầy hoảng sợ, đúng lúc này, cô nhìn thấy một khẩu súng rơi ở bên cạnh, liền lập tức nhặt lên, dí vào huyệt Thái Dương, lớn tiếng kêu lên: “Không được lại đây!”.
“Cô Tô Nhu, cô không có chút lý trí gì cả”, Trương Thất Dạ lắc đầu nói.
“Đừng nhiều lời, ai dám lại đây tôi sẽ tự sát!”.
“Mỗi người chỉ có một mạng, cô không trân trọng thì chỉ có hối hận thôi”.
“Đến nước này rồi thì tôi cũng chẳng sợ chết nữa! Nghe đây Trương Thất Dạ, ông muốn tôi bỏ súng xuống cũng được, nhưng tôi muốn ông thả ngay bọn họ ra, nếu không tôi sẽ nổ súng!”, Tô Nhu nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhưng ngay sau đó.
Vèo!
Một trận gió thổi qua.
Trương Thất Dạ ở trước mặt lập tức biến mất.
Tô Nhu ngừng thở, lập tức định bóp cò súng, nhưng lại phát hiện khẩu súng trong tay không biết đã biến mất từ lúc nào.
Trương Thất Dạ xuất hiện trở lại, đứng ngay trước mặt cô, trong tay còn cầm một khẩu súng.
“Cái gì?”, Tô Nhu sửng sốt.
Bốp!
Trương Thất Dạ giơ tay tát cho Tô Nhu một cái, khiến cô phải lùi lại mấy bước, khóe môi bật máu.
“Muốn lấy tự sát để đe dọa tôi? Nực cười, người bình thường như các cô có thể giở được trò gì trước mặt những võ sĩ cấp cao như chúng tôi chứ? Tô Nhu, tôi đã khách sáo với cô lắm rồi, nhưng sự không phối hợp của cô đã khiến tôi mất hết kiên nhẫn!”.
Dứt lời, Trương Thất Dạ phất tay: “Xử lý hai cô gái kia trước mặt cô ta cho tôi!”.
“Vâng!”.
“Không!”.
Tô Nhu hét lên.