Trương Thất Dạ ra lệnh, đám ma nhân đương nhiên không dám phản bác, lập tức kéo hai binh nữ bị thương tới.
Hai cô gái điên cuồng giãy giụa. Nhưng lúc này họ đã bị thương nặng, căn bản không còn sức. Mà họ có còn sức thì cũng giãy giụa mất công.
“Đừng”.
Tô Nhu hét lớn: “Trương Thất Dạ, xin ông đừng làm hại họ, ông muốn tôi làm gì cũng được, chỉ xin đừng làm hại họ…”
“Không phải do cô quyết. Tô Nhu, tôi đã cho cô cơ hội nhưng cô không biết quý trọng. Giờ tới nước này thì cô hết cơ hội rồi”, Trương Thất Dạ thản nhiên nói sau đó đưa tay lên ra hiệu cho đám ma nhân kết liễu hai kẻ này.
Ma nhân lập tức rút ra ma đao, chuẩn bị chặt đầu họ.
“Đừng”, Tô Nhu nôn ra một ngụm máu. Thế nhưng cô không thể làm gì được.
Khi cây đao sắp chém xuống thì…
Vụt…Một bóng hình từ trên trời đáp xuống, đập mạnh lên người đám ma nhân.
Ầm! Mặt đất rung chuyển và xuất hiện những vết nứt như gặp phải động đất. Tất cả đều bàng hoàng.
“Ái?”, Trương Thất Dạ tái mặt, sau khi đứng vững ông ta hét lớn thì thấy ở phía xa là một người đàn ông tóc trắng với cơ thể đầy những đường vân màu đen.
Nhìn thấy người đàn ông này, Trương Thất Dạ tái mặt. Ông ta loạng choạng.
“Thần…y Lâm?”, ông ta thốt lên.
Đám ma nhân cũng hết hồn, ai cũng nhìn anh bằng vẻ mặt sợ hãi. Sự sợ hãi quá rõ ràng. Không thể tưởng tượng được người của Thiên Ma Đạo vốn không sợ trời, không sợ đất lại sợ con người này.
Dù sao thì trước đó không lâu người này đã xử lý tới nửa số Ma Quân và Ma Nữ của bọn họ. Thậm chí Đại Ma Quân còn phải chịu thiệt khi đứng trước mặt anh. Nếu không phải Đạo Chủ có mặt kịp thời thì có lẽ Tử Long Thiên cũng đã không biết phải làm như thế nào rồi.
“Thần y Lâm”, Tô Nhu ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên vẻ lấp lánh. Cô kêu lên vì vui mừng. Hai binh nữ thấy vậy cũng tràn trề hi vọng.
“Trương Thất Dạ, ông thật có lỗi với tôi đấy”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Không cùng chí hướng thì vậy thôi. Thần y Lâm, khi đó tôi đi theo cậu chẳng qua vì cậu có thể chữa khỏi bệnh trên người tôi. Giờ bệnh của tôi khỏi rồi, tôi có dự định của mình. Tôi cũng có sự mệnh cần hoàn thành, vì vậy đứng trách tôi phản bội cậu. Dù sao cậu cũng là người còn tôi là ma”, Trương Thất Dạ lạnh lùng nói.
“Người? Ma? Thì có gì khác nhau, chỉ là cách xưng hôi mà thôi. Chúng ta vẫn cùng một loại cả”
“Sao mà cùng được. Tôi là Ma Quân của Ám Ma Đạo, tôi mang theo sứ mệnh phục hồi Ám Ma Đạo, chỉ có gia nhập vào Thiên Ma Đạo, mượn sức mạnh của họ thì tôi mới có thể khiến Ám Ma Đạo hưng thịnh trở lại”, Trương Thất Dạ gầm lên.
“Tôi không muốn nhiều lời với ông. Nghe đây, Lập tức thả Tô Nhu ra, tôi có thể để ông rời đi”, Lâm Chính trầm giọng.
“Thả Tô Nhu? Cũng được nhưng cậu phải giao Tịnh Thế Bạch Liên ra. Chỉ cần cậu đưa nó cho tôi thì tôi giao Tô Nhu cho cậu, cả Cung Hỉ Vân nữa?”, ông ta đáp lại.
“Vì vậy ông không chịu thả?”
“Cậu cũng không chịu đưa đúng không?”, Trương Thất Dạ hỏi
Lâm Chính gật đầu: “Được, được lắm. Trương Thất Dạ, ông không biết là ông đã chạm vào giới hạn của tôi rồi đấy. Ông biết tôi là người thế nào. Ông lấy cô ấy ra uy hiếp thôi thì ông sẽ không có đường sống đâu”.