Câu nói này đúng là đã đánh trúng tim đen của Lâm Chính. Đúng là anh vừa mới từ vùng cực hàn trở về, đi liên tục, đến nước còn chưa uống đã vội tới đây.
Mặc dù anh đã châm cứu để có thể hồi phục nhưng một chốc một lát cũng không đỡ được bao nhiêu. Lâm Chính tối mặt. Anh thực sự không ngờ là Tử Long Thiên lại nắm rõ tình hình của mình như vậy.
Xem ra ông ta luôn cho người theo dõi nhất cử nhất động của anh. Giờ Tịnh Thế Bạch Liên còn thành ra như thế này nữa. Trạng thái của anh thì không bằng trước, nếu mà đấu nhau thật thì dù Tử Long Thiên không giết chết anh cũng đủ sức đấu với anh và giết chết Tô Nhu.
Về điểm này thì Tử Long Thiên có thể chắc chắn.
“Tử Long Thiên đại nhân...cứu tôi với...”, Trương Thất Dạ trố tròn mắt, thở một cách khó khăn.
“Đồ vô dụng. Cứu ông sao? Đừng mơ. Thiên Ma Đạo không nhận kẻ vô dụng. Nhìn bộ dạng bây giờ của ông có khác gì con sâu cái kiến không? Với loại người như ông chết luôn đi cho rồi”, Tử Thiên Long nói.
“Ông...”, Trương Thất Dạ cuống cả lên.
Đúng lúc này, một luồng khí dội lên ngực ông ta, đập nát lục phủ ngũ tạng.
Trương Thất Dạ trố mắt. Hóa ra là Tử Long Thiên ra tay.
“Nể tình ông từng giúp đỡ nên tôi cho ông được chết nhanh gọn, tránh rơi vào tay thần y Lâm thì sống lại không bằng chết. Trương Thất Dạ, ông nên cảm ơn tôi mới phải”, Tử Long Thiên nói.
“Ông...cũng sẽ không được yên đâu...”, Trương Thất Da gầm lên.
Thế nhưng ông ta chưa kịp nói hết thì đã phun ra máu, cơ thể khựng lại và chết ngay tại chỗ. Lâm Chính nhìn ông ta bằng vẻ vô cảm, sau đó nhìn Tô Nhu.
“Lát nữa mọi người đi trước, về quân đoàn Long Huyền, ở đây giao cho tôi”, Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm, anh...anh đối phó nổi với bọn họ không?”, Tô Nhu tỏ ra lo lắng.
“Giờ hỏi câu đó có ỹ nghĩa gì không? Nếu tôi không đối phó được thì cô có thể giúp được tôi sao?”, Lâm Chính cười khổ.
Tô Nhu cúi đầu, không nói gì nữa. Đúng là cô chẳng giúp được gì. Với tình hình này, chỉ có mau chóng rời đi và không trở thành gánh nặng cho thần y Lâm là tốt nhất.
“Ra tay! Giết hết bọn chúng, không chừa một ai”, Tử Long Thiên gầm lên và lao tới.
Trong nháy mắt đám thuộc hạ của ông ta cũng lao lên như ong vỡ tổ. Lâm Chính chau mày, lập tức khởi động Lạc Linh Huyết, phóng Long Châm đồng thời rút kiếm công nghệ cao ra chém về phía trước.
Thanh kiếm sắc bén có thể chém được mọi thứ. Tất cả những ma nhân tiếp cận anh đều bị chém chết.
Máu bắn ra như mưa. Tô Nhu sợ tới mức thét lên.
“Đi đi”, Lâm Chính gầm lớn. Tô Nhu vội dìu hai binh sĩ kia rời đi.
“Đi được chắc?”
Tử Long Thiên cười thản nhiên, đâm kiếm về phía Lâm Chính và hét lớn: “Chém cô gái tên Tô Nhu trước, tôi muốn thần y Lâm tận mắt nhìn thấy cô ta chết ở đây”
“Tuân lệnh, đại nhân”, đám ma nhân lập tức hét lớn, sau đó lao tới giết Tô Nhu.
Lâm Chính hai mắt đỏ rực, rút kiếm ra đỡ. Anh điên cuồng chém tới, chẳng hề phòng thủ, cứ thế liều mạng ngăn cản đám ma nhân.