TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2751 TRÔNG VÔ CÙNG THÊ THẢM.

Hành động điên cuồng của Lâm Chính khiến đám ma nhân có chút do dự. Bọn chúng cầm kiếm nhưng hoang mang bất an.

Mà trước mặt Lâm Chính thì đã có bảy, tám người nằm xuống rồi. Tất cả những kẻ nằm xuống đều bị chém thành nhiều mảnh, máu phun ra, trông vô cùng thê thảm.

“Sao? Cậu định chặn chúng tôi lại để người phụ nữ của cậu có thể chạy thoát à?”

Tử Long Thiên cười thản nhiên: “Nếu như cậu nghĩ như vậy thì cậu thật ngây thơ quá”.

“Hả”.

Lâm Chính giật mình. Đột nhiên, anh ý thức được điều gì đó bèn quay lại nhìn, định đuổi theo theo Tô Nhu nhưng Tử Long Thiên nào để anh được như ý muốn. Ông ta bật cười, rút ma đao ra chém về phía Lâm Chính.

Lâm Chính không kịp phòng ngự. Anh cũng không thể rời đi được.

“Á”, lúc này có tiếng kêu từ xa vọng tới. Lâm Chính co đồng tử, tông vào Tử Long Thiên và điên cuồng lao đi.

Tử Long Thiên vẫn chém tới tấp về phía đối phương. Lâm Chính mặc kệ. Anh bị dính đòn trông vô cùng thê thảm.

Rẹt!

Rẹt!

Lưng của anh xuất hiện những vết kiếm dài, màu túa ra trông vô cùng đáng sợ. Anh cứ thế lao về phía Tô Nhu.

Lúc anh tới gần thì thấy một nhóm người đang bao vây bọn họ và định ra tay. Một cây đao đã chém xuống người cô.

“Cút đi”, Lâm Chính gầm lên, vung tay và phóng châm ra. Trong nháy mắt, cây đao đang chém về phía Tô Nhu đột nhiên khựng lại giữa không gian.

Lâm Chính nhảy tới, vung kiếm chém mạnh.

Phụt. Đầu đám ma nhân bay qua một bên, những thi thể không đầu từ từ đổ xuống. Tô Nhu sợ tới mức hai chân mềm nhũn. Cô định nói gì đó nhưng nhìn thấy cơ thể đẫm máu của Lâm Chính thì cô chỉ biết rơi nước mắt, vội chạy tới dìu anh.

“Thần y Lâm, anh không sao chứ?”, Tô Nhu đau đớn hỏi.

“Tôi không sao...Tô Nhu, cô vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính mỉm cười. Tô Nhu cảm giác như trái tim bị bóp nghẹt. Cô đau khổ không nói nên lời.

“Đúng là một đôi uyên ương số khổ mà. Có điều, các người cũng đến lúc lên đường rồi”, Tử Long Thiên không nói nhiều nữa, chỉ xách đao và dẫn theo các cao thủ khác tấn công Lâm Chính.

Lâm Chính biết không thể để Tô Nhu rời đi một mình. Bởi vì xung quanh đây có không biết bao nhiêu là ma nhân, nếu như để cô đối mặt với tên ma nhân nào nữa thì chắc chắn cô sẽ bị giết chết.

“Cô ở đây đợi tôi, đợi cứu viện”.

Lâm Chính trầm giọng, xách kiếm lên chiến đấu tiếp. Nhưng anh có thể đối đầu được với bao nhiêu người đây?

Trạng thái của anh vốn đã không tốt. Anh có thể đỡ được bao nhiêu nhát đao của Tử Long Thiên? Nếu là người thường thì có lẽ đã chết từ lâu rồi. Lâm Chính lúc này chỉ còn biết mượn ý chí để chiến đấu.

“Cậu có thể cầm cự được bao lâu?”, Tử Long Thiên cười lạnh lùng, sau đó điên cuồng tấn công.

Ma đao của ông ta như có thể khiến tất cả mọi thứ trước mặt thành tro bụi.

Keng...Lúc này, thanh kiếm trong tay Lâm Chính đột nhiên bị đánh văng. Cả người anh cũng bị sức mạnh của đối phương đẩy lùi về sau. Thanh kiếm bay trong không gian rồi cắm phập xuống đất.

Lâm Chính đưa tay lên thì phát hiện ra vị trí giữa ngón cái và ngón trỏ đã đầm đìa máu.

Anh ý thức được rằng Tử Long Thiên chắc chắn đã có sự gia tăng về mặt sức mạnh. Thực lực lúc này của ông ta so với lúc trước đã khác nhiều.

Giờ Tử Long Thiên đã mạnh hơn nhiều và đáng sợ hơn nhiều.

Đọc truyện chữ Full