“Có thể tiễn cậu lên đường được rồi”, Tử Long Thiên thản nhiên nói, đôi mắt đỏ rực, đầy vẻ hận thù.
Trước đó chiến đấu với ở Thiên Ma Đạo, ông ta bị đánh bại, nên nổi tâm ma, lúc nào cũng chỉ muốn giết cho bằng được Lâm Chính.
Nếu không đánh bại được anh, tiêu trừ đi tâm ma thì ông ta biết cả đời này sẽ không thể nào tăng tu vi được nữa.
Vì vậy ông ta đi gặp Đạo Chủ, xin Đạo Chủ dùng mật thuật để thay đổi xác thịt của ông ta, khiến cho sức mạnh của ông ta tăng lên nhiều hơn.
Không chỉ có vậy, ma đao trong tay của ông ta cũng là do Đạo Chủ tặng cho. Sức mạnh của nó mạnh hơn thanh ma đao trước đó rất nhiều. Ngay cả kiếm công nghệ cũng không thể chém gãy được.
Tử Long Thiên nhếch miệng cười, bước về phía Lâm Chính, định kết liễu anh. Nhưng lúc này Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu: “Ông thật sự cảm thấy ông có thể đánh bại được tôi sao?”
“Sao thế? Tôi không giết được cậu à?”, Tử Long Thiên chau mày.
“Nếu tôi thật sự chết thì cũng không bao giờ chết trong tay ông. Tôi chỉ chết trong chính tay tôi”, Lâm Chính vừa nói vừa giơ cánh tay lên và hành động.
Những luồng sáng như tinh cầu phóng ra từ đầu ngón tay anh bay lơ lửng trên đầu. Chúng bám dày đặc.
Đó đều là khí châm. Tử Long Thiên giật mình, đột nhiên ý thức được điều gì đó bèn gia tăng tốc độ, lao về phía Lâm Chính. Thế nhưng Lâm Chính cũng không hề do dự, anh lập tức điều khiển châm khí ghim vào cơ thể của mình.
Tử Long Thiên thất kinh, vội vàng khựng bước và gầm lên: "Dừng tay”.
Số châm khí dừng lại. Lâm Chính nhìn ông ta chăm chăm, khuôn mặt ánh lên vẻ kiên quyết.
“Thần y Lâm đừng làm loạn”, Tử Long Thiên bặm môi.
“Đại nhân, tại sao không giết cậu ta?", ma nhân ở bên cạnh cảm thấy hoang mang bèn hỏi.
“Đồ ngốc này còn không nhận ra sao. Thần y Lâm định sống chết một phen, những châm khí trên đầu cậu ta mang theo sức mạnh tinh thuần, hơn nữa lúc này cậu ta cũng đã phóng sức mạnh, giờ châm khí đó giống như hỏa tinh, chỉ cần chúng rơi xuống thì cậu ta sẽ không khác gì quả bom được châm ngòi và hủy diệt tất cả mọi thứ ở đây. Khi đó chẳng ai có thể sống sót được”, Tử Long Thiên nói.
“Cái gì?”, đám đông nín thở.
“Không thể nào! Đại Nhân, người này tự phát nổ mà có uy lực lớn tới vậy sao? Không thể”, có người không tin.
Thế nhưng Tử Long Thiên chỉ nhìn chăm chăm Tịnh Thế Bạch Liên trong tay của Lâm Chính: “Nếu cậu ta chỉ đơn giản tự phát nổ thì uy lực không thể mạnh tới mức như thế nhưng nếu cậu ta dựa vào Tịnh Thế Bạch Liên thì e rằng ngoài Đạo Chủ ra, sẽ chẳng có một ai chịu nổi đâu”.
Đám đông nghe thấy vậy thì da đầu tê dại. Lấy Tịnh Thế Bạch Liên ra để cùng phát nổ. Nếu vậy thì uy lực của nó chắc chắn là thứ mà người thường không thể nào đỡ nổi.
“Thần y Lâm quả nhiên là một kẻ điên. Người như vậy nên gia nhập Thiên Ma Đạo chúng ta mới phải”, Tử Long Thiên hừ giọng.
“Làm người không làm lại đi làm kẻ điên giống như các người. Các người đầu có vấn đề đấy à?”
Lâm Chính hừ giọng: “Nghe đây, giờ cho các người hai con đường để lựa chọn. Hoặc là các người rời đi, hoặc là cùng chết với tôi. Các người tự lựa chọn đi”.
“Thần y Lâm, nếu như cậu lấy điều đó ra để uy hiếp với chúng tôi thì cậu nhầm lớn rồi. Cậu thật sự cho rằng chúng tôi không có cách nào đối phó với cậu sao?”
Tử Long Thiên cười lạnh lùng và phất tay: “Lao lên, giết cậu ta”.
“Hả?”, đám ma nhân hết hồn.