Tử Long Thiên chật vật chạy về Thiên Ma Đạo.
Lần này đội ngũ đến Giang Thành cùng Tử Long Thiên đều bị tiêu diệt, chỉ còn số ít người chạy thoát về được.
Về đến cung điện của mình, Tử Long Thiên ngồi thẳng xuống ghế, thở hổn hển. Trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ và không cam tâm, siết chặt nắm đấm, toàn thân toát ra sát khí không thể kiềm chế.
“Đại nhân thất bại rồi!”.
Một người phụ nữ quấn đầy băng gạc, được người ta dùng kiệu khiêng vào cung điện.
Đó chính là Đại Ma Nữ Bỉ Ngạn Hoa!
“Thế nào? Cô khỏe hơn chút nào chưa?”, Tử Long Thiên nhíu mày hỏi.
“Cơ thể tôi nghỉ dưỡng chút là không sao nữa, ngược lại là đại nhân, lần này thất bại e là khó mà giải thích với đạo chủ”, Bỉ Ngạn Hoa nói.
“Chính phủ Long Quốc đã can thiệp, ngay cả bộ đội Bát Hoang cũng đã xuất hiện, chỉ dựa vào một mình tôi muốn cướp lấy Tịnh Thế Bạch Liên không dễ dàng! Chết tiệt, rõ ràng chỉ còn thiếu một chút nữa!”, Tử Long Thiên vung tay lên đánh vào tay vịn.
Ầm!
Tay vịn bình an vô sự, nhưng cả cung điện lại rung lắc.
Ma nhân trong cung điện vội vàng quỳ xuống, run rẩy không dám ngẩng đầu.
Bỉ Ngạn Hoa không lên tiếng.
Chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng cười khinh thường.
“Kẻ vô năng chỉ biết ngồi trong bóng tối trút giận một cách vô dụng, đây là sự bi thương lớn nhất, cũng là kẻ đáng thương nhất!”.
Nghe thấy lời này, hai người đều kinh ngạc, đồng loạt quay đầu lại.
Một người đàn ông mặc áo dài màu đen, sau lưng khoác áo choàng màu bạc đi vào cung điện.
“Là cậu?”, ánh mắt Tử Long Thiên lạnh băng.
“Bái kiến An Huyền đại nhân!”.
Bỉ Ngạn Hoa vội vàng hô lên.
“Cô đang hành lễ với tôi đấy sao? Vì sao không xuống kiệu quỳ bái?”, người đàn ông tên An Huyền nhếch khóe miệng, híp mắt hỏi.
Bỉ Ngạn Hoa nhíu mày, cung kính khẽ đáp: “An Huyền đại nhân thứ tội, Bỉ Ngạn Hoa bị thương nặng, không thể xuống đất đi lại, xin hãy thứ tội!”.
“Có xuống được không là chuyện của cô, cái tôi quan tâm là cô có thành ý hay không, nếu cô không làm được thì đó là đang sỉ nhục tôi! Chắc cô biết hậu quả”, An Huyền mỉm cười nói.
Bỉ Ngạn Hoa biến sắc.
Tử Long Thiên đứng bật dậy, đôi mắt đỏ máu nhìn chằm chằm An Huyền.
“Cậu có ý gì? Muốn ép buộc Ma Nữ của tôi khuất phục cậu sao?”, Tử Long Thiên hỏi.
“Tôi chỉ bảo các người phải hiểu quy tắc một chút, có vấn đề gì sao?”, An Huyền nói.
“Khốn nạn!”.
Tử Long Thiên sắp sửa nổi giận.
Đúng lúc này, Bỉ Ngạn Hoa nhỏ giọng nói: “Đại Ma Quân, xin chớ nổi giận, tôi nguyện quỳ!”.
Tử Long Thiên kinh ngạc.
Bỉ Ngạn Hoa lại không chút do dự trèo xuống khỏi kiệu.
Người bên cạnh vội vàng tiến lên dìu đỡ.
“Đứng im hết cho tôi!”, An Huyền quát lên.
Bọn họ không dám động đậy.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Bỉ Ngạn Hoa dập đầu xuống đất.
“Bái kiến… An Huyền đại nhân!”.
“Ừ!”.
An Huyền gật đầu, trên mặt giữ nụ cười lạnh nhạt, đi về phía Tử Long Thiên.
Tử Long Thiên vẻ mặt âm trầm, nắm đấm siết chặt, nhưng ngại người này có thân phận đặc biệt, cuối cùng vẫn không nói gì.
“Nghe đây, Tử Long Thiên! Tôi phụng lệnh sư tôn đưa ông đến Huyết Dạ Thiên! Sư tôn rất thất vọng với hành động lần này của ông, do đó phạt ông đến Huyết Dạ Thiên sám hối một tháng!”, An Huyền nói.
“Cái gì? Huyết Dạ Thiên?”, Bỉ Ngạn Hoa biến sắc.
“Một tháng?”, Tử Long Thiên căng thẳng.
“Có vấn đề gì sao?”, An Huyền cười hỏi.
“Đạo chủ muốn tôi chết sao?”, Tử Long Thiên hỏi: “Nếu thế thì cần gì phải phiền phức như vậy, cứ nói thẳng là được. Ông ấy muốn tôi chết, tôi có thể không chết được sao?”.