Huyết Dạ Thiên là nơi nào, Tử Long Thiên và Bỉ Ngạn Hoa rõ hơn ai hết.
Ở nói đó, ma nhân tầm thường ở một ngày thôi cũng đã không chịu được.
Ở một tháng?
Chẳng khác nào tự sát!
Chỉ sợ một tháng sau, Tử Long Thiên sẽ không còn xương cốt, ngay cả mảnh vụn cũng không tìm thấy…
“Tử Long Thiên, ông không có quyền lựa chọn! Sư tôn muốn ông làm gì thì ông phải làm cái đó! Dù là giết ông, cách chết của ông cũng sẽ do sư tôn quyết định! Nghe đây, mau chóng chuẩn bị đến Huyết Dạ Thiên, nếu muộn hậu quả tự chịu!”.
An Huyền híp mắt lại, sau đó quay người rời khỏi cung điện.
Tử Long Thiên lặng lẽ đứng trong cung điện, không nói tiếng nào.
Còn Bỉ Ngạn Hoa, trong mắt chỉ còn lại vẻ bi thương.
Rời khỏi cung điện của Đại Ma Quân, An Huyền đi tới chỗ trung tâm Thiên Ma Đạo.
Nơi này có một bức tượng ma nhân khổng lồ.
Hắn quỳ trước tượng, cung kính dập đầu.
“Sư tôn, mệnh lệnh đã truyền xong!”.
“Rất! Tốt!”.
Trong bức tượng vang lên giọng nói khô khốc xa xăm đánh thẳng vào linh hồn, khiến người nghe run rẩy, bàng hoàng bất an.
“Sư tôn! Lần này Tử Long Thiên thất bại đã khiến Thiên Ma Đạo chúng ta rơi vào thế bị động. Chính phủ Long Quốc đã bị kinh động, bọn họ nhất định sẽ tấn công Thiên Ma Đạo chúng ta. Chúng ta cần phải nhân lúc còn sớm tìm cách ứng phó, nếu không, hậu quả sẽ không lường được!”, An Huyền cung kính nói.
“Con! Nghĩ! Thế! Nào?”.
“Sư tôn vô địch thiên hạ, đương nhiên không sợ Chính phủ Long Quốc, nhưng nếu Chính phủ Long Quốc ra tay với chúng ta nhất định sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của sư tôn. Nay sư tôn đang ở giai đoạn quan trọng của tu luyện, chắc hẳn không muốn có người quấy rầy. Vì vậy đồ đệ hi vọng có thể thay sư tôn đi cảnh cáo đám người đó, để cho bọn họ biết có một số người bọn họ không thể động vào!”, An Huyền dập đầu nói.
Bức tượng vô cùng yên ắng.
Một lúc lâu sau mới có tiếng nói.
“Được!”.
…
Học viện Huyền Y Phái.
Tô Nhu mang hai giỏ hoa quả đi vào phòng bệnh Lâm Chính đang nghỉ ngơi.
Nhìn thấy Lâm Chính đang nằm trên giường xem điện thoại, cô không khỏi cười chua chát, đi tới đặt hoa quả xuống.
“Thần y Lâm, anh bị thương rồi sao không nghỉ ngơi cho khỏe, lại còn chơi điện thoại? Anh không biết như vậy không tốt cho việc hồi phục vết thương sao?”, Tô Nhu vừa nói vừa gọt táo cho Lâm Chính.
“Bây giờ tình hình rất phức tạp, tôi phải theo dõi sát sao, cũng không biết những kẻ đó có còn đến gây phiền phức cho chúng ta hay không”, Lâm Chính cười gượng.
“Anh đúng là bận rộn”, Tô Nhu thở dài, trong mắt tràn đầy cảm kích: “Anh cứu tôi hết lần này đến lần khác, tôi thật sự không biết nên làm thế nào để cảm ơn anh”.
“Cô không cần phải cảm ơn tôi, nhắc tới lần này là tôi hại cô, nếu không phải vì tôi, bọn họ cũng sẽ không ra tay với cô”.
Lâm Chính nói.
Tô Nhu sửng sốt.
“Cô Tô Nhu, tôi phải nói với cô một chuyện”.
“Chuyện gì?”.
“Lát nữa tôi sẽ tuyên bố trước công chúng chính thức cầu hôn cô, chuyện cô cần làm là từ chối tôi. Sau đó tôi sẽ trở mặt với cô, như thế thì mối quan hệ giữa tôi và cô sẽ ác hóa, sau này người khác cũng sẽ không lợi dụng cô để uy hiếp tôi nữa!”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
Anh vốn muốn thẳng thắn với Tô Nhu, nói ra thân phận thật sự của mình.
Nhưng trải qua chuyện lần này, Lâm Chính lại không dám nói ra miệng.
Ngay cả người của Thiên Ma Đạo còn nghĩ Tô Nhu có địa vị không thể thay thế trong lòng anh, nếu để người đời biết cô là vợ của thần y Lâm thì chẳng phải mỗi ngày Tô Nhu phải sống trong nỗi lo bị ám sát, bị bắt cóc hay sao?
Tô Nhu có lẽ không ngờ Lâm Chính lại nói như vậy, ngạc nhiên nhìn anh.
Một lúc lâu sau, Tô Nhu lại cười đáp.
“Thần y Lâm, tôi nghĩ… hoàn toàn không cần thiết phải vậy”.
“Vì sao?”.
“Sống chết có số, phú quý do trời, nếu ngày nào đó tôi thật sự vì anh mà chết, đó cũng là số của tôi, cần gì phải cưỡng cầu?”, Tô Nhu cười nhàn nhạt, nói.