Lưỡi đao hung ác chém xuống, không chút do dự.
Nếu Lâm Chính không phản kháng, đao này hạ xuống, Lâm Chính chắc chắn sẽ đầu lìa khỏi cổ, máu văng tung tóe.
Tô Nhu mở to mắt, điên cuồng phản kháng nhưng không có tác dụng gì, chỉ có thể ngây ngốc nhìn đao hạ xuống.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.
“Dừng tay!”.
Lâm Chính đột nhiên hét lên.
Quản lý Trịnh lập tức giơ tay.
Lưỡi đao chém về phía cổ Lâm Chính khựng lại.
“Cậu Lâm, tôi chỉ cho cậu một cơ hội để thẳng thắn. Nếu cậu nói cho chúng tôi biết nơi chôn xác của người tuyệt phạt, đội phán quyết Thiên Khải và Bạch Họa Thủy, khai ra quá trình phạm tội của cậu và thần y Lâm, có lẽ cậu vẫn còn cơ hội sống. Nếu cậu tiếp tục chấp mê bất ngộ, đầu và mình hai nơi sẽ là kết cục cuối cùng của cậu, nghe rõ chưa?”, quản lý Trịnh thản nhiên nói, vẻ mặt không có chút dao động.
Nhưng Lâm Chính lại bật cười.
“Hay cho trò vừa đấm vừa xoa, hay cho chiêu dọa nạt dụ dỗ! Quản lý Trịnh, xem ra mấy người các anh rất giỏi trò này!”.
“Cậu có ý gì?”, quản lý Trịnh nhíu mày.
“Ý gì? Quản lý Trịnh, đừng tưởng ai cũng là kẻ ngốc! Anh hoàn toàn không có chứng cứ gì, thậm chí không có bất cứ thông tin nào có thể chứng minh tôi và thần y Lâm đã giết chết người tuyệt phạt hay những người khác, tất cả đều chỉ là suy đoán của anh mà thôi! Anh cũng không đưa ra được chứng cứ gì! Anh cưỡng chế xử quyết tôi chỉ là muốn dọa tôi khai ra mọi chuyện, tiếc là tôi không làm gì cả, các anh chỉ giết oan mà thôi!”, Lâm Chính cười nhạt nói.
“Xem ra cậu nghi ngờ năng lực của chúng tôi, cậu nghĩ chúng tôi không điều tra được chút chuyện đó của cậu sao?”, quản lý Trịnh lạnh lùng nói.
“Nếu vậy thì ra tay đi, tôi đã nói xong rồi, nhưng chuyện anh giết oan cho người tốt, tôi nghĩ nhất định sẽ lan truyền khắp chốn. Dù gì ở đây cũng có nhiều người chứng kiến như vậy, bao nhiêu con mắt nhìn vào, bao nhiêu trái tim con người ở đây! Bọn họ sẽ phân biệt được trắng đen, công đạo chính nghĩa!”, Lâm Chính nói.
Quản lý Trịnh im lặng.
Linh Tuệ không khách sáo, hét lên: “Đừng nhiều lời nữa, ra tay giết!”.
“Vâng!”.
Đao phủ giơ đồ đao trong tay lên, hét một tiếng, cầm đao chém.
Lưỡi đao chém xuống cổ Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính đứng thẳng tắp, không hề có vẻ sợ hãi, chỉ hờ hững nhìn hai người.
Bọn họ không biết anh đã lặng lẽ khởi động cơ thể võ thần.
Ngay khi lưỡi đao sắp chém trúng Lâm Chính, đồ đao lại dừng lần nữa.
Tô Nhu sắp suy sụp bỗng ngẩn ngơ.
Người xung quanh cũng kinh ngạc vô cùng nhìn cảnh đó.
Lâm Chính cũng giả vờ tỏ ra ngạc nhiên, hỏi: “Các người đang làm gì vậy?”.
“Chúc mừng cậu, Lâm Chính, cậu đoán đúng rồi, vừa nãy đúng là khảo nghiệm của chúng tôi dành cho cậu!”, quản lý Trịnh thản nhiên cười nói.
Lâm Chính nghe vậy, giả vờ tức giận: “Các người hành động tùy tiện như vậy sao? Hừ, xem ra cái gọi là cấp trên Thương Minh cũng chẳng ra làm sao!”.
“Cậu Lâm, cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi cũng không còn cách nào khác. Hai đội ngũ của chúng tôi đều mất tích ở Giang Thành, đến nay vẫn không có manh mối nào. Trong lúc bất đắc dĩ, chúng tôi chỉ đành sử dụng hạ sách này”, quản lý Trịnh lắc đầu.
“Nếu không điều tra được thì chứng tỏ tôi và thần y Lâm đều vô tội, vì sao còn nghi ngờ chúng tôi?”, Lâm Chính lập tức hỏi.
Nào ngờ câu này vừa nói ra, trong mắt quản lý Trịnh hiện lên vẻ quái lạ, vụt lóe rồi biến mất.
Hắn không trả lời, tiếp tục nói một cách lấp lửng: “Cậu Lâm, chúng tôi chỉ tùy tiện thăm dò một chút, không có ý gì khác, cậu đừng hiểu lầm".
Lâm Chính không lên tiếng nữa.
Nhưng dự cảm cho anh biết trong chuyện này chắc chắn có điều mờ ám.