“Lâm Chính, chúng ta đi thôi”
Lúc này Tô Nhu thoát ra khỏi đám người đang kìm kẹp mình, tức giận nói: “Những người này đối xử với chúng ta như vậy thì chúng ta ở lại làm gì?”
“Cô Tô Nhu...”
“Đừng nói nữa. Từ hôm nay, tôi rời khỏi Thương Minh, các người sau này đừng làm phiền vợ chồng tôi nữa”.
Tô Nhu hét lớn, lôi Lâm Chính định rời đi. Đám đông để lộ vẻ mặt khó coi. Có rất nhiều người có nằm mơ cũng không thể gia nhập thương hội, vậy mà hôm nay Tô Nhu vì một người chồng vô dụng từ bỏ vị trí của mình.
Cô gái này đúng là điên thật rồi. Không ai có thể hiểu được.
“Cô Tô, xin dừng bước”, đúng lúc này, quản lý Trịnh đứng dậy hô lớn: “Hãy cho phép tôi được nói vài câu”.
“Còn gì có thể nói được sao?”, Tô Nhu hừ giọng.
Quản lý Trịnh nhìn về phía Linh Tuệ. Linh Tuệ gật đầu, sau đó quản lý Trịnh lên tiếng: “Cô Tô Nhu, có thể cùng tôi tới phòng bên cạnh không. Tôi và cô Linh Tuệ muốn nói chuyện với cô”.
“Nói chuyện gì?", Tô Nhu tỏ vẻ cảnh giác.
“Cô yên tâm, chỉ có thể là chuyện tốt mà thôi”, quản lý Trịnh cười nói.
Tô Nhu do dự. Cô nhìn Lâm Chính. Lâm Chính mỉm cười: “Em muốn đi thì cứ đi nhé”.
“Vậy tôi không đi”, Tô Nhu lắc đầu
“Tôi và các người chẳng có gì đáng để nói chuyện cả”.
“Cô Tô Nhu, chúng tôi đang giúp cô đấy. Cô phải biết hiện tại cô đang tham gia hội nghị Long Thủ, điều đó có nghĩa là không phải cô muốn rút là rút. Bởi vì cô đã biết được những bí mật của đại hội chúng tôi. Cô hiểu điều đó là gì đúng không?”, quản lý Trịnh nói.
Mặc dù không nói thẳng nhưng những người ở đây đều là người thông minh, đều biết điều đó có nghĩa là gì. Nếu như Tô Nhu cứ thế bỏ đi thì đại hội sẽ giết người diệt khẩu để bảo vệ bí mật của họ.
Tô Nhu khẽ tái mặt, bặm môi: “Vì vậy tôi bị dính vào các người cả đời sao? Không thể rút khỏi Thương Minh?”
“Không! Cô có cơ hội, chỉ cần cô cùng chúng tôi tới phòng bên cạnh nói chuyện xong thì cô và chồng cô có thể rời đi. Từ nay về sau, chúng tôi sẽ không làm phiền hai người nữa”, quản lý Trịnh nói.
Tô Nhu trầm mặc. Cô cúi đầu suy nghĩ, sau đó quay qua hỏi: “Lâm Chính, hay là anh ở đây đợi em”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu: “Em cẩn thận nhé”.
“Ừm”, Tô Nhu gật đầu, đi cùng bọn họ.
Linh Tuệ lập tức mở cửa phòng bên cạnh. Căn phòng bên cạnh trong suốt, nên có thể nhìn thấy ba người họ bước vào và chuẩn bị nói chuyện.
Thế nhưng do cách âm quá tốt mà ba người nói gì thì bên ngoài đều không nghe thấy. Lâm Chính không hiểu về cách đọc khẩu hình miệng, thế nhưng sau vài phút nói chuyện thì sắc mặt của Tô Nhu trông vô cùng kỳ lạ.
Quản lý Trịnh và Linh Tuệ cũng không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Tô Nhu giống như đang chờ đợi câu trả lời của cô. Tô Nhu im lặng một hồi mới gật đầu .
Chuyện gì vậy? Lâm Chính bỗng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Anh thấy quản lý Trịnh thở phào, nở nụ cười và hai người họ tiễn Tô Nhu.
“Chúc mừng cô Tô Nhu, từ bây giờ cô một bước lên tiên rồi”, quản lý Trịnh cười ha ha.
“Tô Nhu, mọi người nói chuyện gì vậy?”, Lâm Chính lập tức hỏi.
Tô Nhu khẽ tái mặt, cúi đầu rồi nói: “Không có gì...chỉ là nói chuyện xã giao”.
Lâm Chính giật mình. Tô Nhu...lại giấu anh sao?
Kỳ lạ quá.