Luồng sương độc khủng khiếp màu xanh thẫm kia sau khi va vào Lâm Chính liền biến mất hoàn toàn, tất cả sương độc như bị thứ gì đó hút sạch, không còn chút gì.
Nhiều người kêu lên kinh ngạc.
Nụ cười của cô gái cũng trở nên cứng đờ, nhíu mày hỏi: "Sư phụ, chuyện này là sao vậy? Độc của sư phụ... bị người này chặn lại rồi sao?".
"Không! Không phải!".
Ông lão đanh mắt nhìn Lâm Chính, khuôn mặt có vẻ nặng nề.
Một lát sau, dường như ông ta nghĩ ra gì đó, kinh ngạc kêu lên: "Chết, độc của ta... bị người này lợi dụng rồi!".
"Lợi dụng?".
Cô gái sửng sốt, vẫn chưa hiểu câu này có ý gì.
Đúng lúc này.
Vù vù vù...
Luồng xoáy khí vây quanh Lâm Chính bất ngờ trở nên càng ngày càng cuồng bạo, giống như lốc xoáy.
Ông lão nhìn chằm chằm Lâm Chính, ánh mắt đanh lại, lát sau, dường như ông ta đã nhìn rõ mọi thứ, lắp bắp nói: "Đúng là kỳ tài! Đúng là kỳ tài!".
"Sư phụ!", cô gái kinh ngạc kêu lên.
Xoáy khí bao bọc Lâm Chính dần tiêu tan rồi biến mất.
Còn Lâm Chính đã có sự thay đổi chóng mặt so với trước đó.
Trên làn da nhợt nhạt anh xuất hiện rất nhiều ma văn đen sì, mái tóc đen cũng trở nên trắng như tuyết.
"Đây là...", cô gái ngây người ra hỏi.
"U Minh Sát Khu!", ông lão trầm giọng nói: "Loại cơ thể phải dùng tới hơn chục nghìn chất kịch độc mới rèn luyện ra được. Thực ra người sở hữu cơ thể này đã miễn dịch với tất cả các loại độc tố trên đời... Ngay cả ta cũng chưa bao giờ luyện được cơ thể này".
"Cái gì?", hơi thở của cô gái như nghẹn lại: "Vậy chẳng phải..."
"Độc của ta đã bị người này lợi dụng rồi. Cậu ta dùng độc lực của ta để khởi động U Minh Sát Khu. Hừ, bây giờ mới thấy có chút thú vị", ông lão trầm giọng nói.
Tuy ông ta nói rất bình thản, nhưng giọng điệu lại đầy nặng nề.
Đúng lúc này, Lâm Chính giơ tay lên, cách không chộp một cái về phía ông lão.
Ánh mắt ông lão thay đổi, lập tức huy động độc lực phản kích.
Ông ta biết, đối mặt với cơ thể kịch độc này, tránh né cũng vô ích.
Bởi vì đối phương có thể tùy ý hạ độc ở bất cứ chỗ nào trên người ông ta.
Ông ta chỉ có thể huy động độc lực bao trùm toàn thân, mượn kháng tính của độc lực để chống lại.
Nhưng... ông ta đã coi thường sự đáng sợ của U Minh Sát Khu.
Lâm Chính nắm tay lại, quanh người ông lão lập tức xuất hiện rất nhiều khí độc đen sì. Số khí độc này như một bàn tay khổng lồ, bao trùm lấy cả ông lão, đồng thời bắt đầu điên cuồng ăn mòn cơ thể ông ta, định xâm chiếm mệnh mạch của ông ta.
"Tránh ra! Tất cả tránh ra!".
Ông lão gầm lên, điên cuồng huy động độc lực trong người, muốn ép lùi độc lực của Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lại siết chặt nắm tay, dốc hết sức huy động độc lực.
Độc lực của hai bên va chạm mãnh liệt trên làn da của ông lão.
Mọi người bên ngoài vòng vây chỉ nhìn thấy sương đen quanh người ông lão lan ra và sôi sùng sục, vô cùng cổ quái.
Ông lão đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, khuôn mặt căng cứng, hàm răng nghiến chặt, dường như phải dùng rất nhiều sức.
Còn vẻ mặt Lâm Chính lạnh tanh, ánh mắt chứa một luồng khí thế bá đạo ngạo nghễ thiên hạ.
"Ông chỉ được thế này thôi sao?", Lâm Chính khàn giọng nói.
"Cái gì?".
Ông lão ngẩng phắt lên.
Nhưng đúng lúc này, bàn tay đang mở của Lâm Chính bỗng nắm chặt lại.
Một luồng sức mạnh khủng khiếp bất ngờ tác động lên người ông lão.
"Chết rồi!", ông lão thầm kêu không hay, muốn chống lại nhưng vô ích.
Bùm!
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên.
Tất cả độc lực bao trùm cơ thể ông lão đều chấn động, phá tan độc lực của ông ta, xông vào mệnh mạch của ông ta.
Phụt!
Ông lão phun ra máu tươi, cơ thể loạng choạng rồi ngã ngồi xuống đất...