"Sư phụ!".
Cô gái vội vàng kêu lên, rồi lao tới đỡ ông lão dậy.
Ông lão ho dữ dội, miệng cũng không ngừng nôn ra máu, toàn thân run lên bần bật, gần như muốn tắt thở.
Cô gái biến sắc, trong lòng vô cùng sợ hãi.
"Sư... sư phụ..."
"Sơ suất quá! Sư phụ sơ suất quá!".
Ông lão hoàn hồn, giọng nói khàn đặc: "Không ngờ thằng oắt này lại có U Minh Sát Khu! Có cơ thể này thì ta không thể thắng cậu ta trong phương diện dùng độc được... Lần này là ta sơ suất rồi!".
"Sư phụ có gắng gượng được không?", cô gái dè dặt hỏi.
"Yên tâm đi, sư phụ vẫn đấu được vòng thứ ba!".
Ông lão khàn giọng nói, sau đó vội lấy một bình thuốc nhỏ trong người, đổ thuốc ra rồi nhét vào miệng.
Ông ta khoanh chân ngồi một lát, dường như đang vận khí, một lúc sau, sắc mặt khó coi hồi phục được không ít.
Lâm Chính bình thản nhìn, sâu trong đáy mắt lóe lên một tia ngạc nhiên.
Đúng là danh y phi phàm, mệnh mạch bị trúng độc mà cũng có thể áp chế được.
Cuộc đời Lâm Chính cũng coi như từng gặp không ít thần y có trình độ đỉnh cao, nhưng hiện giờ không ai có thể bì được với ma y này.
Nền tảng của Thiên Ma Đạo quả nhiên khiến người ta không dám tin.
"Oắt con họ Lâm, vòng này coi như cậu thắng!", ông lão đứng lên, khàn giọng nói.
"Tốt quá!".
Đám người Mã Hải vỗ tay.
Vậy là một đều.
Thắng thua phải xem vòng cuối.
"Đã nhường rồi!".
Lâm Chính bình thản nói, rồi thu U Minh Sát Khu lại.
Anh không thể giữ mãi cơ thể này được, nếu không sẽ tiêu hao rất nhiều khí kình, không có lợi cho trận đấu tiếp theo.
"Tôi không thể không thừa nhận cậu rất có thiên phú, cậu là người có thiên phú đáng sợ nhất trong số tất cả các danh y tôi từng gặp. Nhưng tôi không nghĩ cậu có thể thắng được tôi, bởi vì có những lúc, thiên phú không thể quyết định thắng thua", ông lão lạnh lùng nói.
"Hãy nói xem vòng ba thi cái gì đi", Lâm Chính lắc đầu nói.
"Vòng thứ ba là đơn giản nhất, cũng phức tạp nhất! Tôi không biết cậu có dám hay không!", ông lão cười nói.
"Đã đến nước này rồi thì còn gì không dám chứ?", Lâm Chính lắc đầu.
"Quả nhiên có khí phách, là tôi coi thường cậu rồi!".
Ông lão nheo mắt, bất ngờ khoanh chân ngồi xuống, lấy toàn bộ đan dược mang theo bên người ra, bày ngay ngắn trước mặt.
Lâm Chính cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Ông lão mỉm cười: "Bác sĩ như chúng ta đương nhiên trên người có không ít linh đan diệu dược. Vòng thứ ba sẽ thi về số thuốc có sẵn của chúng ta nhé, thế nào?".
"Thuốc có sẵn? Ý ông là sao?".
"Rất đơn giản, mỗi người chúng ta lấy ra mười loại thuốc, sau đó dựa vào y thuật của bản thân tổng hợp mười loại thuốc này, dùng nguyên liệu tại chỗ để luyện chế ra đan dược hoàn toàn mới, để cho đối phương uống. Nếu bên nào chết trước thì coi như bên đó thua, thế nào?", ông lão nheo mắt nói.
"Hả?".
Tất cả người của Dương Hoa đều kinh hãi.
"Đây chẳng phải là đầu độc lẫn nhau sao?".
"Không! Như vậy là không công bằng! Lão già! Hạng mục quyết đấu là ông tự đưa ra, thế nên chắc chắn ông đã chuẩn bị những loại đan dược tốt nhất để tiện cho ông luyện chế! Thần y Lâm của chúng tôi không hề chuẩn bị chút nào, sao có thể đấu với ông chứ? Không công bằng! Không công bằng!".
Mọi người la ó om sòm, tức giận chất vấn.
"Vậy sao? Thế thì tôi sẽ cho thần y Lâm một tiếng, để cậu ta tự chuẩn bị đan dược! Đừng nói là tôi không cho cậu ta cơ hội! Nếu như vậy mà cậu ta vẫn không dám nhận lời, thì chỉ có thể nói là thần y Lâm của các người kém cỏi vô dụng, chứ không thể trách tôi được", ông lão cười khẩy nói.