TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2780 THẤT BẠI MỘT CÁCH VÔ CÙNG TRIỆT ĐỂ.

“Đây là cậu luyện chế?”.

Ông lão cầm viên đan dược của Lâm Chính, quan sát một lúc, khẽ cười: “Xem ra không có gì khác biệt! Cậu nhóc Lâm Chính, xem ra cậu cùng đường bí lối rồi”.

“Thắng rồi hãy nói, đừng nói nhiều lời vô dụng như vậy”.

Lâm Chính lạnh nhạt đáp, nuốt viên đan dược mà ông lão ném cho, sau đó lại uống đan dược mà mình chuẩn bị vào.

Ông lão cũng vậy.

Hai người tự uống đan dược của người kia, sau đó khoanh chân ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.

Giờ phút này, ai cũng không biết dược vật của người kia sẽ có tác hại gì đối với mình, chỉ có thể cầu nguyện đan dược của mình có thể khống chế được dược vật của đối thủ.

Đan dược vào bụng, mọi người vội nhìn theo hai người.

Hai người khoanh chân ngồi, không có gì thay đổi.

Dường như thứ nuốt xuống không phải độc dược chí mạng mà chỉ là viên kẹo.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Tâm cảnh của mọi người trở nên khẩn trương hơn.

Bây giờ chỉ xem ai chống đỡ được, ai không chống đỡ được mà phát độc trước!

Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên rùng mình, há miệng phun ra ngụm máu đen.

Máu rải đầy đất, bốc lên khói đen khiến người ta kinh hãi.

“Thần y Lâm?”.

Mọi người kinh ngạc, sợ đến mức mặt không còn sắc máu.

Lâm Chính giơ tay, tỏ ý mọi người không cần lo lắng, nhưng miệng lại liên tục ho ra máu, máu đen khiến người nhìn cảm thấy ghê rợn.

Đây rõ ràng là màu sắc chỉ khi trúng kịch độc mới có!

Viên đan dược mà Lâm Chính uống rốt cuộc có độc tố đáng sợ đến thế nào?

Nhưng ông lão lại mở to mắt, nhìn chằm chằm những độc tố mà Lâm Chính phun ra, sắc mặt không dễ coi cho lắm.

“Sư phụ, xem ra chúng ta thắng rồi! Ha ha ha ha, thần y Lâm chắc là không chống đỡ nổi kịch độc của sư phụ, chắc chắn sẽ chết ở đây. Nếu anh ta chết, chúng ta sẽ lập được kỳ công cho Thiên Ma Đạo! Đạo chủ chắc chắn sẽ thưởng lớn cho hai ta! Ha ha ha ha, hay hay!”, cô gái cười lớn, vô cùng đắc ý.

Nhưng ông lão lại có vẻ mặt khó coi, run giọng nói: “Không đúng! Không đúng!”.

“Cái gì không đúng?”, cô gái sững sờ.

“Tình hình không đúng!”.

Ông lão đột nhiên la lên, mở to mắt, còn chưa kịp nói gì miệng đã phun ra ngụm máu đỏ tươi, sau đó ngã ra đất.

“Hả?”.

Cô gái trợn tròn mắt.

Ông lão điên cuồng ho ra máu, toàn thân run lên như cái sàng gạo, sau đó hai chân duỗi thẳng nằm trên đất, miệng nổi bong bóng máu, mũi, mắt và tai đều chảy máu.

“Sư phụ sao vậy? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”.

Cô gái hoảng hốt, lập tức chạy tới đỡ ông lão. Nhưng có vẻ thần trí ông lão không còn minh mẫn, hai mắt trợn trắng, nghe không rõ bất cứ âm thanh nào ở xung quanh.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều hiểu ông lão đã thất bại!

Thất bại một cách vô cùng triệt để.

Ông ta hoàn toàn không chịu đựng được viên thuốc của thần y Lâm!

Lần này thắng thua đã rõ!

Ông lão không kiên trì nổi, miệng không ngừng nôn ra máu, nhưng tần suất run rẩy giảm đi.

Dù cô gái không hiểu gì nhiều về y thuật nhưng cũng nhìn ra được, nếu còn tiếp tục như vậy, ông lão sẽ không kiên trì được lâu.

Trong lúc tình hình cấp bách, cô ta chỉ đành cầu cứu Lâm Chính.

“Thần y Lâm! Sư phụ tôi sao vậy? Anh mau đưa thuốc giải cho sư phụ tôi, cứu sống ông ấy đi!”, cô ta hét lên, trong mắt đầy vẻ sốt ruột.

Mặc dù Lâm Chính không ngừng nôn ra máu đen, nhưng khí sắc vô cùng tốt. Đợi đến khi nôn xong năm lần, Lâm Chính đã có thể đứng thẳng người dậy.

“Muốn tôi cứu ông ta? Được thôi, đưa đồ vật cho tôi!”, Lâm Chính lau vết máu bên miệng, thản nhiên nói.

Đọc truyện chữ Full