Mọi người đều phẫn nộ.
"Mặt dày vô liêm sỉ! Mặt dày vô liêm sỉ!", Tào Tùng Dương tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
"Chủ tịch Lâm, việc này vốn đã bất công với cậu! Luyện chế đan dược phải mất ít nhất nửa ngày, một tiếng thì cậu có thể làm được gì chứ? Đối phương rõ ràng là muốn chèn ép cậu! Trận quyết đấu này dẹp đi được rồi!", Mã Hải tức giận nói.
Mọi người lần lượt khuyên nhủ.
Lâm Chính im lặng.
Nhưng anh không từ chối ngay, mà suy nghĩ một lát. Anh nhìn ông ta, ngập ngừng một lát rồi khàn giọng nói: "Ông... chắc chắn muốn thi cái này chứ?".
"Tuy U Minh Sát Khu của cậu kinh hãi thế tục, nhưng chỉ hạn chế ở những thủ đoạn hạ độc thông thường, nếu dùng đường uống thì U Minh Sát Khu là cái thá gì chứ? Đan dược trong tay tôi sẽ dễ dàng phá được nó!".
"Vậy là trận quyết đấu này sẽ thi xem đan dược của ai lợi hại hơn?".
"Đúng! Nhưng chúng ta không uống một viên, mà là hai viên, một viên công, một viên thủ, được không?", ông lão cười nói.
"Không vấn đề gì", Lâm Chính lập tức gật đầu đồng ý.
"Thần y Lâm!".
Mọi người cuống quýt kêu lên.
Nhưng Lâm Chính đã phất tay, ra hiệu cho bọn họ yên lặng.
"Không sao".
Lâm Chính khàn giọng nói: "Tôi tự có sắp xếp".
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Mã Hải còn định khuyên nhủ, nhưng Lâm Chính đã giơ tay ngắt lời ông ta.
"Yên tâm đi, nếu tôi đã đồng ý thì đương nhiên là có kế hoạch, cứ tin ở tôi", Lâm Chính nói.
Mã Hải há miệng, cuối cùng chỉ đành thở dài, bất đắc dĩ từ bỏ.
"Chúng ta bắt đầu thôi".
Lâm Chính cũng khoanh chân ngồi xuống, lấy ra mười bình thuốc, rồi lên tiếng.
"Chẳng phải tôi đã nói là cho cậu một tiếng sao?", ông lão nói.
"Không cần, chúng ta bắt đầu luôn đi", Lâm Chính đáp.
"Ồ?".
Ông lão vô cùng kinh ngạc, sau đó bật cười: "Thằng oắt ngu xuẩn, tự tin đến thế cơ à? Lát nữa tôi sẽ khiến cậu hối hận!".
Lâm Chính không nói gì.
"Nếu đã vậy thì bắt đầu thôi, chỉ có 10 phút để nghiên cứu luyện chế đan dược, bắt đầu tính giờ!", ông lão nheo mắt cười.
Lâm Chính gật đầu, bắt đầu mò mẫm làm.
Ông lão thì không nhanh không chậm, bình thản điều chế.
Rõ ràng ông ta đã có phương án từ trước, quá trình điều chế cũng không quá phức tạp.
"Khốn kiếp! Quá bất công!".
"Đối phương tự đặt ra quy tắc trò chơi thì trận đấu này còn tiếp tục kiểu gì?".
"Ức hiếp người quá đáng! Sao thần y Lâm chịu nổi chứ?".
Mọi người tức giận bất bình, ai nấy trừng mắt nhìn chằm chằm cô gái và ông lão kia, chỉ muốn lập tức xông tới ra tay.
Nhưng Lâm Chính quyết định muốn thi, bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác.
Ông lão chỉ mất hai ba phút để điều chế xong hai viên đan dược.
Còn Lâm Chính tay chân luống cuống, đầu đầy mồ hôi.
Cho đến lúc chín phút năm mươi mấy giây, anh mới điều chế xong, gần như là sát giờ.
"Hết giờ rồi! Thần y Lâm, cậu vẫn ổn chứ? Nếu thời gian không đủ thì tôi vẫn có thể cho thêm một ít", ông lão mỉm cười nói.
"Không cần đâu, thế là được rồi".
Lâm Chính thở hắt ra, nhón hai viên thuốc được điều chế tạm thời từ những loại thuốc mang theo bên người, mỉm cười đáp.
"Vậy sao? Thế thì chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ?", ông lão nheo mắt hỏi.
"Được".
Lâm Chính gật đầu.
Ông lão lập tức cầm một viên thuốc màu tím lên, ném về phía Lâm Chính.
Lâm Chính chìa tay ra bắt, sau đó lại ném viên thuốc trong tay cho ông lão.
Đó là một viên thuốc màu xám, so với viên thuốc màu tím tuyệt đẹp chói mắt của ông lão thì viên thuốc này của Lâm Chính... quá đỗi bình thường.