Lâm Chính nhìn mấy người thanh niên, anh thản nhiên nói: “Các vị quen tôi sao?”
“Không quen”.
“Nhìn có vẻ quen, hình như gặp ở đâu đó rồi”, bọn họ cười hi hi.
“Nói vậy thì các vị có lẽ không thân với tôi, không thân thì sao biết con người tôi như thế nào?”, Lâm Chính nói.
“Chúng tôi không biết nhiều về anh nhưng chúng tôi biết những người bên cạnh anh. Anh là người của quân đoàn Long Huyền đúng không? Hừ, thật không ngờ quân đoàn Long Huyền cũng chạy tới đây. Chậc chậc”.
Người đàn ông trước mặt nhếch miệng, tỏ vẻ khinh thường. Mặc dù người này không chửi rõ ai nhưng sắc mặt thì tỏ rõ vẻ nhạo báng.
Lâm Chính lắc đầu, mặc kệ bọn họ. Người của quân đoàn Long Huyền cũng không dám nói nhiều. Trong đó có một người tỏ ra có lỗi với Lâm Chính: “Lâm Tướng Quân, xin mời đi bên này”.
“Ừm”, Lâm Chính khẽ gật đầu, đi về phía trước.
Bước vào trang viên của đảo Bạch Cực, anh mới hỏi: “Mấy người vừa rồi là ai vậy?”
Dứt lời, bọn họ tái mặt, có vẻ như không muốn trả lời.
“Không tiện nói sao?”, Lâm Chính hỏi tiếp.
“Đều là…con cháu…của những người trong quân đoàn”, một người nói nhỏ: "Bọn họ tới thăm Mộc long soái…thần y Lâm không cần phải so đo với họ. Họ còn trẻ, không hiểu chuyện…”
“Vậy sao?”, Lâm Chính gật đầu, bừng tỉnh.
Trang viên bên trong và bên ngoài đều có những chiến sĩ tinh nhuệ nhất của quân đoàn canh chừng. Những người này có khí tức kinh người, thực lực cực mạnh. Có thể xếp vào những vị trí hàng đầu trong giới võ đạo.
Bọn họ được trang bị vũ khí từ đầu tới chân. Đó là những vũ khí tối tân hiện đại nhất của Long Quốc. Những người này ở đây, dù có là Đại Ma Quân dẫn theo những ma nhân giỏi nhất của Thiên Ma Đạo tới thì cũng chưa chắc có thể tấn công được hòn đảo.
Đúng là một trong ba long soái của Long Quốc có khác. Đãi ngộ cũng khác biệt.
Sau khi đưa ra giấy tờ, bọn họ được phép vào bên trong. Tất cả đi vào dưới sự dẫn đường của một chiến sĩ, không được chạy lung tung.
Khi Lâm Chính được đưa tới phòng của Mộc Thái Cực thì anh đã phải giật mình. Trước căn phòng có một đội quân xếp hàng dài.
Đọi quân này mặc đồ trắng hoặc mặc đồ Tôn Trung Sơn, tay cầm hộp thuốc và túi châm. Tất cả có vẻ đều là bác sĩ.
“Anh xếp hàng ở đây là được”, lúc này, người chiến sĩ dẫn đường chỉ vào vị trí cuối cùng và nói với Lâm Chính.
“Xếp hàng sao?”, Lâm Chính trố mắt.
“Đúng vậy, bởi vì những người tới chữa trị cho Mộc long soái quá nhiều. Vì vậy muốn khám cho ông ấy cũng phải đợi”, chiến sĩ này nói.
“Vậy chẳng phải là đại loạn à? Nhiều người cùng tới xem cho một bệnh nhân như vậy, chắc chắn phương pháp điều trị sẽ khác nhau. Một khi xảy ra vấn đề thì chẳng phải là bệnh tình sẽ càng nghiêm trọng hơn?”, Lâm Chính chau mày.
“Hừ, anh cứ kiểm tra được bệnh cho long soái đi rồi tính. Hôm nay đã có 30 người bác sĩ khám rồi nhưng vẫn không có ai chữa được. Anh tưởng rằng mọi người không biết điều đó sao? Giờ đến phương án điều trị cũng không có, còn sợ người đông?”, người chiến sĩ hừ giọng: “Ngoan ngoãn xếp hàng đi”.
Nói xong anh ta qua người rời đi. Lâm Chính á khẩu.
Có vẻ như bệnh tình của Mộc Thái Cực không có đầu mối gì rồi. Lâm Chính vuột cằm như đag suy nghĩ điều gì đó.
“Thần y Lâm, anh tạm thời đứng ở đây, tôi đi lấy ghế cho anh”, người chiến sĩ đi cùng mỉm cười rồi chạy ra ngoài.