TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2790 CŨNG MAY KHÔNG ĐI HẾT.

Chiến sĩ này tên Vương Cường, là cảnh vệ thân cận của Chu Huyền Long, lần này Chu Huyền Long bảo anh ta đến chăm sóc Lâm Chính, đủ để thấy mức độ coi trọng của ông ta.

Ghế được mang tới, Lâm Chính cũng không khách sáo, lập tức ngồi xuống.

Dù sao rất nhiều người đang xếp hàng cũng ngồi ghế.

“Thần y Lâm, anh cũng đừng thấy áp lực quá, đại nhân của chúng tôi đã nói, bệnh của Mộc long soái e là rất khó chữa khỏi, dù sao ông ấy đã chừng này tuổi rồi, chắc là cũng không phải bệnh vặt vãnh gì, anh chỉ cần cố gắng hết sức là được”, Vương Cường nói.

“Ừ”, Lâm Chính gật đầu.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một bác sĩ già lụ khụ xách hòm thuốc, mặt mày chán chường đi ra.

Mọi người đều quay sang nhìn.

“Đây chẳng phải là thần y Triệu Trọng Tiên sao?”.

“Trời ơi, thần y Triệu cũng bó tay sao?”.

“Việc này… liệu có hơi quá không?”.

Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, ai nấy bàn tán xôn xao.

“Ông Triệu!”.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên khoảng hơn 40 tuổi nhanh chân đi tới, hơi cúi lưng với Triệu Trọng Tiên, nhỏ giọng nói: “Có chuyện gì vậy? Lẽ nào… ngay cả ông cũng không chữa được cho Mộc long soái sao?”.

“Khó lắm! Khó lắm!”.

Triệu Trọng Tiên lắc đầu liên tục, thở dài đáp: “Mộc long soái mắc phải bệnh lạ, khiến cơ thể xảy ra rất nhiều biến đổi bệnh lý. Bây giờ các cơ quan của ông ấy không những bắt đầu suy kiệt, mà ngay cả hệ thần kinh cũng bắt đầu tàn lụi. Tôi thực sự… không thể làm gì được!”.

“Cái gì?”.

Mọi người kinh ngạc, ai nấy mở to mắt, tỏ vẻ khó tin.

“Nếu không nhờ có máy móc tiên tiến duy trì thì lão long soái không thể cầm cự đến bây giờ được. Nhưng tôi nghĩ lão long soái cũng không gắng gượng được lâu nữa đâu, nếu là người bình thường mắc bệnh này thì đã chết từ lâu rồi”.

Triệu Trọng Tiên thở dài thườn thượt, xoay người rời đi.

Những người khác đang xếp hàng nghe thấy thế đều đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt nặng nề.

“Nếu ngay cả ông Triệu cũng không chữa được thì e là chúng ta cũng lực bất tòng tâm thôi!”.

“Thôi tôi không làm lãng phí thời gian của mọi người nữa!”.

“Không chữa được đâu!”.

“Xin hãy mời những người có tài cứu lão long soái đi!”.

Rất nhiều người đánh trống lui quân, lần lượt bỏ về.

Một hàng vốn rất dài chỉ còn lại vài người.

Chiến sĩ đứng ở cửa thấy thế, liền thở hắt ra.

Cũng may không đi hết.

“Người tiếp theo!”, anh ta lớn tiếng hô.

Một ông lão ăn mặc giản dị đứng đầu tiên lập tức mang theo đồ đạc tùy thân đi tới.

Sau khi kiểm tra thân phận xong xuôi liền đi vào trong.

Những người bên ngoài đều yên lặng chờ đợi.

Nhưng nửa tiếng sau, trong phòng bỗng vang lên những âm thanh hỗn loạn.

Sau đó.

Rầm!

Cửa bị đẩy bật ra, sau đó hai chiến sĩ tức giận áp giải ông lão kia đi ra.

“Khốn kiếp! Nói, ông có phải là gian tế do nước địch phái tới ám sát long soái không?”, một chiến sĩ rút luôn súng ra, dí vào đầu ông lão kia, tức giận nói.

“Không có! Không có! Tôi chỉ là… chữa trị bình thường thôi mà…”, ông lão run như cầy sấy, vội vàng kêu lên.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”.

Một đám chiến sĩ chạy tới, người phụ trách dẫn đầu trầm giọng quát.

“Tướng Trịnh! Người này vào phòng chữa trị cho long soái, nào ngờ chữa chưa được bao lâu, long soái liền phun ra máu tươi, nhịp tim hơi giảm, tình hình nguy cấp. Bây giờ các bác sĩ bên trong đang cấp cứu cho long soái!”, chiến sĩ kia vội đáp.

Tướng Trịnh nghe thấy thế liền nổi trận lôi đình: “Ông chữa kiểu gì thế hả?”.

“Quá trình chữa trị của tôi đều hợp tình hợp lý, không có bất cứ sai sót gì. Tôi còn chưa chữa trị xong thì các cậu đã ngăn tôi lại, sao có thể trách tôi được? Tôi vô tội!”, ông lão kêu lên.

Đọc truyện chữ Full