TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2793 CHÚNG TÔI CŨNG LỰC BẤT TÒNG TÂM".

“Làm cái gì à? Tôi bảo các anh ra ngoài, anh không nghe thấy sao? Chỗ này không còn việc của các anh nữa, tất cả cút hết cho tôi, đừng làm chậm trễ việc tôi cứu ông Mộc!”, cậu Hàn trừng mắt gầm lên với Lâm Chính.

Sắc mặt Lâm Chính bỗng sầm xuống: “Tôi đang cứu ông lão này thì anh bất ngờ cắt đứt giữa chừng, anh không biết đây là việc làm rất nguy hiểm sao?”.

“Mẹ kiếp, anh là ai hả? Dám ăn nói với tôi như vậy? Mau cút đi! Nếu không tôi phế anh đấy!”, cậu Hàn mất hết kiên nhẫn, thậm chí còn định móc khẩu súng ở hông ra.

Lâm Chính nổi giận, đang định đứng dậy thì Vương Cường lập tức chạy tới.

“Thần y Lâm, mong anh đừng giận, đây là cháu nuôi của Mộc long soái! Chắc là cậu ấy quá lo lắng cho lão long soái nên mới lỗ mãng như vậy, mong anh đừng trách, đừng trách!”, Vương Cường đổ mồ hôi hột, vội vàng khuyên nhủ.

Nếu Lâm Chính đối đầu với cậu Hàn này thì nguy to.

Dù bên nào bị thiệt thì Vương Cường cũng tiêu đời.

Ánh mắt Lâm Chính chứa đầy lửa giận, nhưng nếu đối phương là cháu nuôi của Mộc long soái và thề thốt có thể cứu được ông ta, thì anh cũng không cần phải nhúng tay vào việc nhà của người ta làm gì cả.

“Vương Cường, không phải tôi không muốn giúp, mà là đối phương không cho tôi giúp, chuyện này không thể trách tôi được. Chờ tôi về Giang Thành sẽ nói rõ với Chu đại nhân”, Lâm Chính trầm giọng nói.

"Được được, thần y Lâm, chuyện này không trách anh, không trách anh", Vương Cường vội nói.

Lâm Chính không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Cậu Hàn vội cười nói với người đàn ông tóc vàng mắt xanh ở bên cạnh: "Bác sĩ Flores, ông mau bắt đầu đi".

"Ok, cậu Hàn đừng lo, tôi có kinh nghiệm lắm".

Người đàn ông tóc vàng mắt xanh lập tức sắp xếp cho người của mình tiến hành cứu chữa.

Ra khỏi sơn trang ở đảo Bạch Cực, Lâm Chính thở hắt ra một hơi.

Anh không biết rốt cuộc tay bác sĩ tên Flores kia có cách gì có thể cứu được Mộc long soái, chứ theo bản thân anh thì chỉ có một cách cứu được ông cụ, mà còn chưa chắc sẽ thành công.

Hiện giờ đã bỏ lỡ mất thời gian chữa trị tốt nhất, muốn cứu chữa sẽ rất khó khăn.

Thôi kệ, dù sao cũng không liên quan đến anh nữa.

"Thần y Lâm, chúng ta về Giang Thành thôi", Vương Cường mỉm cười nói.

"Được".

Lâm Chính gật đầu.

Nhưng đúng lúc này, những bác sĩ đã rời đi trước đó lại chạy tới.

"Thần y Lâm, xin dừng bước!", ông lão ăn mặc giản dị kia vội kêu lên.

"Có chuyện gì sao?", Lâm Chính ngoảnh sang hỏi.

Ông lão hơi cúi người, cười nói: "Thần y Lâm, cảm ơn cậu vừa nãy đã ra mặt nói đỡ, nếu không tôi đã gặp chuyện rồi".

"Ông đừng để trong lòng, tình huống vừa rồi chắc chắn ai cũng nói đỡ thôi, chuyện nhỏ mà", Lâm Chính cười đáp.

"Không ngờ thần y Lâm còn trẻ, chẳng những y thuật cao siêu mà nhân phẩm cũng tốt đẹp, khâm phục, khâm phục!", ông lão cười ha hả nói: "Thần y Lâm, nếu ở đây đã không còn việc của chúng ta, hay là chúng ta ra ngoài đảo tìm một quán trà để nói chuyện, nghiên cứu thảo luận về Đông y nhé?".

Lâm Chính nghe thấy thế thì do dự.

Nhưng các bác sĩ đều nhìn anh với ánh mắt đầy mong chờ, khiến anh có chút không đỡ được.

Dù sao gần như ai trong số họ cũng đáng tuổi ông của anh.

Bị bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, sao Lâm Chính có thể chịu nổi?

"Cũng được, chúng ta qua đó ngồi một lát", Lâm Chính gật đầu đồng ý.

"Tốt quá!".

Mọi người hoan hô, vây quanh Lâm Chính rời khỏi đảo Bạch Cực.

Trong phòng.

Đám người Flores lập tức rút hết châm bạc trên người Mộc Thái Cực ra, bắt đầu cắm các loại ống vào người ông ta.

"Bà đừng lo, bác sĩ Flores sẽ nhanh chóng chữa được cho ông", cậu Hàn đi tới bên cạnh, an ủi bà lão.

"Tiểu Hàn à, cháu có lòng rồi, nhưng con người có số, cưỡng cầu cũng không được", bà lão khàn giọng nói, vẻ mặt vẫn rất ủ rũ.

"Bà yên tâm đi, lần này bác sĩ Flores mang theo các loại máy móc chữa trị tân tiến, chắc chắn ông sẽ không sao đâu", cậu Hàn cười nói.

"Máy móc chữa trị?", ánh mắt bà lão tỏ vẻ khó hiểu.

"Vâng, nghe nói số máy móc này do phía nước Mĩ Kiên bỏ ra số tiền rất lớn để chế tạo, hiện giờ cả thế giới chỉ có một chiếc. Cháu đã mất 100 triệu tệ để thuê nó về đây, chỉ có quyền sử dụng một ngày. Nhưng chỉ có bác sĩ Flores biết cách sử dụng chiếc máy này, chúng ta là khách thuê nên bác sĩ Flores sẽ chữa trị miễn phí cho ông, chỉ dựa vào chiếc máy này thôi", cậu Hàn cười nói.

Bà lão nghe thấy thế liền nhíu mày: "Cái này... có đáng tin không cháu?".

"Đáng tin, tuyệt đối đáng tin, bác sĩ Flores là bác sĩ nổi tiếng của nước Mĩ Kiên, nhà nhà đều biết, chính bạn của cháu lúc cháu du học ở bên đó đã nói cho cháu biết", cậu Hàn cười đáp.

"Thế à... Thôi cũng được, dù kết quả có thế nào, thì bà cũng xin nhận tấm lòng của cháu", bà lão khàn giọng nói, ánh mắt đầy thất vọng.

Đúng lúc này, bác sĩ Flores ở bên kia bỗng đi tới.

"Bác sĩ Flores, ông tôi sao rồi?", cậu Hàn vội đứng lên hỏi.

Nhưng... bác sĩ Flores lại lắc đầu: "Cậu Hàn, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng bệnh nhân đã tắt thở, chúng tôi cũng lực bất tòng tâm".

"Cái gì?".

Cậu Hàn biến sắc, kinh ngạc nhìn ông ta, vội hỏi: "Không đúng bác sĩ Flores, chẳng phải ông nói chắc chắn chiếc máy này có thể cứu được ông tôi sao? Vì thế mà tôi vay tiền khắp nơi, gom góp để thuê được chiếc máy này, sao bây giờ ông lại bảo tôi là không dùng được?".

"Rất xin lỗi cậu Hàn, chúng tôi quả thực lực bất tòng tâm! Chào cậu!".

Flores lắc đầu, cũng chẳng buồn nhiều lời, lập tức vẫy tay, định đưa đội y tế của mình đi.

"Khoan đã! Bác sĩ Flores! Khoan đã!", cậu Hàn cuống lên, lập tức ngăn lại.

Nhưng đối phương phớt lờ anh ta.

Đúng lúc này, bà lão bỗng quát lớn: "Người đâu!".

Hơn 10 chiến sĩ ở bên ngoài chạy vào.

Đám Flores đều sửng sốt.

"Các người định làm gì?", Flores có chút hoảng hốt hỏi.

"Cậu lừa cháu tôi, vì tiền hại người, còn hỏi tôi làm gì à? Bắt bọn họ lại!", bà lão khàn giọng nói.

"Rõ!".

Các chiến sĩ lập tức chế ngự đám người này.

"Bà nội, chuyện này... chuyện này là sao đây?", cậu Hàn sửng sốt hỏi.

"Đồ ngốc, cháu vẫn chưa nhìn ra sao? Đám người này là lừa đảo, cố ý lừa cháu thuê chiếc máy kia với giá trên trời, sau đó phối hợp với cháu đến đây giả vờ cứu chữa", bà lão trầm giọng đáp.

"Lừa đảo?", cậu Hàn như bị sét đánh ngang tai.

"Chúng tôi không hề lừa bà...", người đàn ông tên Flores kia vội giải thích.

Nhưng bà lão đã đi theo Mộc long soái gần trăm năm, sao có thể không có chút nhãn lực chứ?

"Lôi xuống tra hỏi!".

"Rõ!".

Mấy chiến sĩ lập tức lôi Flores đi.

Cậu Hàn thấy thế, muốn khóc mà không có nước mắt.

"Bà ơi, bây giờ... ông phải làm sao đây?".

Đọc truyện chữ Full