Toàn thân cậu Hàn run rẩy, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Anh ta đâu biết mình lại bị lừa.
Bây giờ bệnh tình của Mộc long soái đã đến mức vô cùng nghiêm trọng, nếu Mộc long soái cứ thế qua đời, thì anh ta... cũng sẽ trở thành tội nhân!
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Lẽ nào anh ta sẽ trở thành tội nhân của Long Quốc?
Cậu Hàn vô cùng sợ hãi, như người mất hồn.
"Cháu đừng sợ, bà đã nói rồi, sống chết có số, phú quý tại trời, ông ấy sống đến chừng này tuổi đã đủ rồi, không cứu được thì thôi, cháu đừng tự dằn vặt bản thân", bà lão khẽ thở dài, đôi mắt đục ngầu đầy vẻ tang thương.
"Bà nội", cậu Hàn không nhịn được khóc òa lên.
"Đàn ông đàn ang khóc lóc còn ra thể thống gì nữa? Đã là cháu nuôi của long soái thì sao có thể để lộ vẻ mặt đó được? Nếu ông ấy tỉnh lại, nhìn thấy bộ mặt xấu xí này của cháu thì chắc lại tức ngất mất".
Đúng lúc này, mấy bóng dáng đi vào, một người đàn ông trung niên trong số đó lạnh lùng nhìn cậu Hàn quát.
Cậu Hàn rùng mình, run giọng kêu lên: "Bố!".
"Sao tao lại đẻ ra loại ngu xuẩn như mày chứ?", Hàn Vĩ Long lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó vội nói với ông lão bên cạnh: "Ông Chung, xin ông hãy ra tay cứu giúp!".
"Ừm".
Ông lão tên ông Chung ở bên cạnh lập tức đi tới, bắt mạch cho Mộc long soái.
Nhưng vừa chạm đến cổ tay Mộc long soái, vẻ mặt ông lão liền đanh lại.
"Mạch tượng rất yếu, đã ở bờ vực chết chóc rồi, chỉ còn một hơi tàn thôi, nhưng chút hơi tàn này cũng tan biến bất cứ lúc nào, tình hình rất tệ!", ông lão trầm giọng nói.
"Ông Chung, chỉ cần ông có thể cứu sống long soái thì ông muốn gì cũng được", Hàn Vĩ Long vội nói.
"Mộc long soái cả đời bảo vệ tổ quốc, sở dĩ chúng ta được thái bình thịnh thế cũng là nhờ những người anh hùng xả thân vì nước như ông ấy. Hôm nay tôi nhất định sẽ dốc hết sức chữa cho Mộc long soái", ông lão trầm giọng nói.
"Cảm ơn ông Chung!".
Đám Hàn Vĩ Long vô cùng cảm kích.
Bà lão cũng nhìn chằm chằm ông Chung, nước mắt dần ướt đẫm hốc mắt.
"Ông nội!".
Đúng lúc này, một cô gái tóc dài mặc đồ đỏ lao vào phòng.
"Linh Nhi?".
Toàn thân cậu Hàn run rẩy, nhìn cô gái kia.
Cô gái có khuôn mặt tinh xảo, vóc dáng nuột nà, khí chất hơn người, đôi mắt ướt long lanh hữu thần.
Cô ta tỏ vẻ vô cùng lo lắng, vừa vào phòng ánh mắt đã khóa chặt lấy Mộc Thái Cực.
Biết có danh y đang chữa trị cho Mộc long soái, cô ta cũng bình tĩnh hơn khá nhiều.
Nhưng hiển nhiên cô ta không đến chỉ để thăm ông nội mình.
"Hàn Triệu!".
Cô gái ngoảnh lại, lạnh lùng lên tiếng.
"Linh Nhi, em... em hãy nghe anh giải thích!", cậu Hàn rùng mình một cái, vội vàng nói.
"Đừng nhiều lời! Lăn ra đây cho tôi!", cô gái tức giận quát.
"Linh Nhi, cháu cũng đừng trách A Triệu, con trai chú cũng là có lòng tốt, chỉ là nó quá ngu ngốc, không biết trong đầu chứa cái gì nữa! Tức chết mất! Cháu yên tâm, chú nhất định sẽ xử lý nó! Nhất định phải cho nó một bài học!", người đàn ông trung niên khuyên nhủ, đồng thời trừng mắt nhìn cậu Hàn.
"Chú Hàn! Cháu biết Hàn Triệu cũng là muốn tốt cho ông nội, nhưng vì sự ngu xuẩn của anh ta mà ông nội suýt nữa mất mạng! Hàn Triệu, anh nghe cho kĩ đây, nếu ông nội tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ băm sống anh!", Mộc Yên Linh lạnh lùng quát, ánh mắt đầy lạnh lẽo.
Hàn Triệu rùng mình sợ hãi, cảm thấy da đầu tê dại.
Anh ta chắc chắn Mộc Yên Linh dám làm vậy thật.
Dù sao cô gái này cũng là cháu gái ruột của Mộc long soái, cô ta mà nổi điên thì không ai cản nổi.
Nhưng đúng lúc này.
Phụt!
Mộc Thái Cực đang nằm trên giường bỗng há miệng phun ra một ngụm máu lớn, sau đó rùng mình một cái, rồi nằm bất động.
"Hả?".
Mọi người biến sắc.
"Ông Chung, có chuyện gì vậy?", Hàn Vĩ Long vội bước tới hỏi.
Mọi người cũng xúm lại, tim đập như trống.
Chỉ thấy ông Chung mướt mải mồ hôi, vội vàng cấp cứu cho Mộc Thái Cực.
Ông ta làm một loạt thao tác nhưng vẫn không có bất cứ tác dụng gì.
Cuối cùng mọi người cũng cảm thấy không đúng, tim như vọt lên tận cổ họng.
Mấy phút sau.
"Haizz", ông Chung thở dài, sau đó lùi lại hai bước, lắc đầu, khàn giọng nói: "Xin lỗi mọi người, tôi... đã cố gắng hết sức..."
"Cái gì?".
Tất cả đều không chấp nhận được việc này.
"Ông Chung, ông hãy nghĩ cách đi", Hàn Vĩ Long vội kêu lên.
"Ông ơi, ông hãy cứu ông cháu với! Cháu xin ông đấy!", Mộc Yên Linh cuống lên, túm lấy cánh tay ông Chung nói, trong lúc gấp gáp còn định quỳ xuống.
"Cô bé, mau đứng lên đi", ông Chung vội đỡ Mộc Yên Linh lên, nhưng vẫn lắc đầu: "Cô bé, không phải ông không muốn cứu, mà là ông thực sự... lực bất tòng tâm..."
"Ông ơi, bọn cháu không thể mất ông nội, Long Quốc cũng không thể không có ông nội! Cháu xin ông, cháu xin ông!", cô gái suy sụp nói, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt trắng nõn.
Ông Chung tỏ vẻ khó xử, nhìn cơ thể của Mộc Thái Cực, đang định khuyên cô gái từ bỏ.
Nhưng đúng lúc này, dường như ông ta nhìn thấy gì đó, đôi mắt bỗng mở to, vội quan sát kĩ càng cơ thể của Mộc long soái, sau đó gấp gáp hỏi: "Những lỗ châm này... là do ai làm vậy?".
"Lỗ châm?".
Mọi người sửng sốt.
"Tôi không biết", cậu Hàn lắc đầu.
"Những lỗ châm này chắc là do bác sĩ chữa trị trước đó để lại, nhưng thằng bé Hàn Triệu này bị người ta lừa, đuổi hết những bác sĩ đó đi rồi", đúng lúc này, bà lão bỗng lên tiếng.
Ông Chung lập tức kêu lên: "Bây giờ những bác sĩ này đang ở đâu?".
"Sao thế ông Chung?", mọi người khó hiểu hỏi.
"Nếu tôi đoán không nhầm thì đây chắc hẳn là Tố Vấn Ngũ Hành Châm! Đây là châm pháp cổ đã thất truyền, nếu Mộc long soái được châm cứu, thì còn hi vọng sống!", ông Chung kêu lên.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều chấn động.
"Mau! Mau đi tìm những bác sĩ kia! Nhanh lên!", Hàn Vĩ Long gầm lên.