Cậu Hàn nghe được thì kinh hãi, trong lòng rét lạnh.
Nếu nói như cách của ông Chung, chẳng phải mình đã đuổi người có khả năng chữa khỏi cho Mộc long soái đi rồi sao?
Lần này gây rắc rối lớn rồi!
Cậu Hàn răng đánh lập cập
Hàn Vĩ Long ở bên cạnh lạnh lùng nhìn con trai mình, đương nhiên hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức nói: “Thành chuyện thì ít hỏng chuyện thì nhiều, quỳ xuống cho bố!”.
Cậu Hàn sợ đến mức hai chân nhũn ra, phịch một tiếng quỳ xuống.
“Nghe đây, lát nữa thần y đến, mặc kệ người ta có chữa khỏi cho ông cụ được không, con cũng phải quỳ đó cho bố, xin lỗi thần y đàng hoàng! Nếu không đủ thành khẩn, tao đánh gãy chân mày!”.
“Vâng... Vâng... bố!”, cậu Hàn muốn khóc mà không có nước mắt, chỉ muốn tát mình hai bạt tai.
Nhưng chiến sĩ đi mời đám Lâm Chính đột nhiên quay trở về.
“Mời được người về chưa?”, Hàn Vĩ Long sốt sắng hỏi.
“Thưa ông Hàn, các vị thần y nói... bọn họ không tới nữa”, chiến sĩ đó nói với vẻ khó xử.
“Không tới?”.
Bọn họ sững sờ.
“Vì sao?”, Hàn Vĩ Long hỏi.
“Các vị thần y không nói...”, chiến sĩ đó trả lời.
“Chắc là giận rồi”, Hàn Vĩ Long nói.
Mộc Yên Linh nghiến răng, nghiêm giọng quát: “Đi, anh dẫn đường cho tôi, tôi đích thân đi gọi bọn họ tới!”.
“A...”.
“Mau dẫn đường!”.
“Vâng, thưa cô”.
...
Trong quán trà.
Lâm Chính đang ngồi thưởng thức trà bên bàn, các bác sĩ Đông y từ trời Nam đất Bắc hăng hái trò chuyện với Lâm Chính.
Lâm Chính vốn không mấy hứng thú với buổi giao lưu này, nhưng sau một phen giao lưu, anh mới phát hiện hóa ra mình đã coi thường bọn họ.
Bọn họ có thể được mời đến khám bệnh cho Mộc Thái Cực, một trong tam đại long soái của Long Quốc, y thuật chắc chắn rất giỏi.
Rất nhiều người trong số họ đã học y cả đời, y thuật mà bọn họ nắm giữ là thứ mà người khác không thể lý giải. Trong đó có vài vị bác sĩ từng gặp cơ may học được chương thất truyền trong Thanh Nang Thư của Hoa Đà, điều này khiến Lâm Chính mở mang tầm mắt.
Mọi người trò chuyện vui vẻ, Lâm Chính cũng không khỏi chìm đắm trong bầu không khí này.
“Thật không ngờ thần y Lâm còn trẻ tuổi mà lại có y thuật và kinh nghiệm như vậy, đúng là khiến người ta khâm phục!”, ông lão tên là Triệu Trọng Tiên lúc trước cười ha ha nói.
“Y học cổ truyền của Long Quốc chúng ta xem ra phải dựa vào thần y Lâm phát triển rồi”.
“Những lão già như chúng tôi không làm được gì”.
“Học tập y thuật vất vả cả đời, khi so sánh với thần y Lâm lại cách nhau một trời một vực!”.
Nhiều người tán thán, có người lại mặc cảm.
Lâm Chính cười nhẹ: “Các vị tiền bối không cần phải tự coi nhẹ mình, ai cũng có giá trị riêng của mình, y đạo cũng vậy. Theo tôi thấy, sử dụng y thuật cứu sống một người hay cứu sống một vạn người đều là người vô cùng vĩ đại. Y thuật cần gì phải phân biệt cao thấp?”.
Mọi người đều cười lớn.
“Thần y Lâm có thể đạt tới cảnh giới này đúng là hiếm có, hiếm có!”.
Triệu Trọng Tiên vuốt râu cười nói, suy nghĩ chốc lát, đột nhiên quay đầu gọi: “Phục vụ!”.
“Có chuyện gì sao ạ?”, một cô gái chạy tới, mỉm cười hỏi.
“Cô có giấy bút không?”.
“Có thưa ông, ông chờ một chút!”.
Cô gái chạy đi, không lâu sau đã mang tới một cây bút trung tính và một cuốn sổ nhỏ.
“Cảm ơn”.
Triệu Trọng Tiên cầm lấy giấy bút, lập tức viết lên cuốn sổ nhỏ.
Mọi người đều châu đầu vào xem, mới phát hiện Triệu Trọng Tiên đang viết tuyệt học của ông ta: “Khẩu quyết của Tam Trấn Châm Thuật”.
“Ông Triệu, ông đang làm gì vậy?”, Lâm Chính không nhịn được tò mò hỏi.
“Thần y Lâm, cậu đã trả lời mọi nghi vấn của chúng tôi, không có chút giấu giếm nào đối với chúng tôi. Cậu như vậy, sao tôi có thể giấu nghề cơ chứ?”, Triệu Trọng Tiên mỉm cười nói.
Chẳng mấy chốc, yếu quyết của Tam Trấn Châm Thuật đã được ông ta viết xong.
Triệu Trọng Tiên đưa nó cho Lâm Chính, cười nói: “Thần y Lâm, nếu không chê thì xin hãy nhận cho”.
“Ông cụ, không cần phải như vậy”, Lâm Chính lắc đầu.
“Không, chuyện này rất cần thiết!”.
Triệu Trọng Tiên mỉm cười: “Chúng ta có câu dạy trò giỏi thì thầy chết đói, chính vì vậy mà ai cũng thích giấu một vài thứ cho riêng mình. Nhưng rất nhiều thứ tổ tông để lại giấu mãi giấu mãi thành ra thất truyền, tâm huyết của bao nhiêu lão tổ cứ vậy mà biến mất! Không thể để tình trạng đó xảy ra nữa! Không thể...”.