Bọn họ ngước mắt lên, ai cũng kinh ngạc.
Đám người đi vào ai nấy đều mặc áo quân đội, vóc người cao to, bước đi hùng hổ, khí tức vô cùng dồi dào. Khi bọn họ vào quán trà thì càng tỏa ra khí thế mạnh mẽ khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Nhiều vị khách trong quán trà bị cảnh tượng này dọa sợ, lặng lẽ rời khỏi đó.
Ông chủ quán trà cũng run rẩy.
Vì ai cũng nhìn ra được áo quần mấy người này mặc không tầm thường, nhất là trên vai bọn họ đều có in hình hoa, có nghĩa cấp bậc bọn họ ở trong quân đội không thấp.
Ít nhất cũng là cấp thống lĩnh trở lên!
Đám người Triệu Trọng Tiên kinh hãi, sắc mặt tái nhợt.
Để thống lĩnh khiêng kiệu cho bọn họ? Kiệu này khiêng lên... bọn họ sao dám ngồi?
“Anh, là thần y Lâm đó bắt em dùng kiệu khiêng anh ta đến đảo Bạch Cực, anh ta mới đồng ý cứu ông nội!”, Mộc Yên Linh nói.
“Thế à?”.
Người đàn ông dẫn đầu để tóc đầu đinh, cao gần hai mét đi đến gần Lâm Chính, thản nhiên nói: “Nếu anh có thể chữa khỏi cho ông nội tôi, đừng nói là khiêng kiệu anh qua đó, dù có cõng cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu anh không chữa được, vậy thì kiệu này e là anh không đáng được ngồi”.
“Nếu đã như vậy thì tôi không chữa bệnh nữa, các vị về đi”.
Lâm Chính vắt chân lên ngồi, không muốn nói nữa.
Vẻ mặt đám người nhà họ Mộc lập tức trở nên âm trầm.
Sắc mặt người đàn ông đó cũng vô cùng lạnh lẽo.
Triệu Trọng Tiên và Vương Cường vừa đi vào nhìn thấy cảnh đó suýt chút nữa bị dọa phát điên, vội chạy tới.
“Thần y Lâm, cậu đừng cố chấp nữa. Người này là thiếu niên thiên tài của nhà họ Mộc, là tướng quân trẻ tuổi nhất trong quân đội! Đây là nhân vật mà những lãnh đạo cấp cao của Long Quốc vô cùng xem trọng, cậu bảo cậu ta khiêng kiệu chẳng phải là muốn chết sao?”, Triệu Trọng Tiên toát đầy mồ hôi, nói.
“Tướng Lâm, anh đừng làm vậy, nếu anh thật sự bắt người này khiêng kiệu cho anh thì quân đoàn Long Huyền chúng tôi cũng không bảo vệ được anh!”, Vương Cường suýt thì nhũn cả chân ra.
“Tôi cần các anh bảo vệ cái gì?”.
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Bây giờ anh ta đang cầu xin tôi cứu chữa, không phải tôi cầu xin anh ta. Ngoài ra, Lâm Chính tôi thứ nhất không giết người, thứ hai không phạm pháp, anh ta khiêng kiệu cho tôi là chuyện của anh ta, tôi không ép anh ta, tôi làm cản trở ai rồi?”.
“Cái đó…”.
Mấy người họ cạn lời.
Người đàn ông lại phất tay: “Người đâu!”.
“Tướng quân!”.
Vài chiến sĩ lập tức tiến lên.
“Mời thần y Lâm lên kiệu, tôi sẽ đích thân khiêng kiệu”, người đàn ông lạnh lùng nói.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Ngay cả Mộc Yên Linh cũng ngạc nhiên.
“Anh…”, Mộc Yên Linh há miệng, muốn nói lại thôi.
“Để cứu ông nội, dù hi vọng mỏng manh cũng không sao, mất mặt chút có gì phải sợ?”.
Người đàn ông nói, sau đó hét to với Lâm Chính: “Thần y Lâm, lên kiệu đi!”.
Nói xong, anh ta đích thân đi đến phía đầu kiệu, vén rèm kiệu lên.
Lâm Chính cũng không khách sáo, đi tới ngồi vào trong kiệu.
Người xung quanh suýt thì bị dọa phát điên.
Bọn họ tin rằng khi chuyện này đồn ra ngoài chắc chắn sẽ khiến lãnh đạo của Long Quốc chấn động.
Đứa con cưng của trời này lại đi khiêng kiệu cho người khác…
Thật là điên cuồng!
Đám người Triệu Trọng Tiên không dám ngồi kiệu, đi bộ theo kiệu Lâm Chính quay về đảo Bạch Cực.
Trái tim Vương Cường suýt thì vọt ra khỏi cổ họng, nhìn kiệu đi vào trong đảo, anh ta vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Chu Huyền Long.
Chu Huyền Long biết được chuyện này cũng đứng ngồi không yên.
“Sếp, ông nói lần này thần y Lâm… có bình an vô sự không?”, Vương Cường muốn khóc.
“Nếu chữa khỏi cho ông cụ thì chắc chắn sẽ bình an vô sự, nếu không chữa khỏi…”.
“Cậu chủ đó sẽ giết thần y Lâm sao?”, Vương Cường cẩn thận hỏi.
“Cậu ta thì không… nhưng mà… người còn lại sẽ làm!”, vẻ mặt Chu Huyền Long rất nặng nề, ông ta suy nghĩ trong chốc lát, khàn giọng nói: “Tôi thấy tôi vẫn nên chuẩn bị một chút. Tuy không biết có tác dụng gì không, nhưng thần y Lâm là tôi mời đến, dù thế nào cũng phải bảo vệ an toàn cho cậu ta. Vương Cường, cậu nghe đây, hãy trông coi ở đó thật kỹ cho tôi, nếu có bất cứ động tĩnh nào, lập tức báo cho tôi biết!”.
“Vâng!”, Vương Cường dõng dạc đáp.
Kiệu dừng trước sân.
Người đàn ông kia vén rèm ra, nói mà không có cảm xúc gì: “Thần y Lâm, xin mời!”.