Mọi người nhìn mà toát mồ hôi hột, ai nấy đều khiếp sợ.
Lâm Chính không biết thân phận của người đàn ông này, nhưng bọn họ biết.
Bảo người này khiêng kiệu?
Thần y Lâm… điên rồi!
Nhưng Lâm Chính không phát hiện ra điều này. Sau khi rèm được vén lên, anh bước nhanh vào nhà, cùng mọi người đi chữa trị cho Mộc Thái Cực.
Lúc này Mộc Thái Cực chỉ còn hấp hối.
Cơ thể đã bắt đầu lạnh đi.
Trong phòng, bà lão vẫn lặng lẽ ngồi đó, đôi mắt mờ đục ánh lên vẻ bi thương.
Ông Chung muốn cố gắng giữ chút hơi tàn cho ông cụ, nhưng cuối cùng vẫn vô ích.
Lúc này Hàn Triệu đã quỳ sẵn dưới đất.
Đợi Lâm Chính bước vào cửa, anh ta lập tức dập đầu với Lâm Chính, cực kỳ cung kính, không dám ngang ngược.
Lâm Chính liếc nhìn anh ta, vẻ mặt hờ hững.
“Trong các ông, ai đã châm Tố Vấn Ngũ Hành Châm cho Mộc long soái?”, ông Chung thấy người đã đến, lập tức lên tiếng hỏi.
“Tố Vấn Ngũ Hành Châm?”.
“Đó là châm pháp trong truyền thuyết, sao chúng tôi biết được?”.
“Không phải tôi”.
“Tôi không biết”.
Bọn họ ngạc nhiên nói, đồng loạt lắc đầu.
“Là tôi”.
Lâm Chính tiến tới.
Mọi người đều dồn ánh mắt lên người anh.
“Ồ?”, ông Chung vô cùng ngạc nhiên, quan sát Lâm Chính một lượt, không tin nổi nói: “Không ngờ người kế thừa Tố Vấn Ngũ Hành Châm lại trẻ tuổi như vậy! Thật không thể tin được!”.
Lâm Chính không trả lời ông ta, mà đi tới bên cạnh Mộc long soái, lặng lẽ kiểm tra, nhíu mày: “Làm lỡ thời gian lâu quá rồi”.
“Phải”, ông Chung vội nói: “Mong cậu hãy mau mau sử dụng Tố Vấn Ngũ Hành Châm lần nữa, nếu muộn hơn, e rằng Tố Vấn Ngũ Hành Châm cũng không còn tác dụng”.
“Đã không còn tác dụng nữa rồi”, Lâm Chính lắc đầu nói: “Hơi thở yếu ớt, chức năng của lục phủ ngũ tạng đều đã ngừng hoạt động, tiếp tục sử dụng Tố Vấn Ngũ Hành Châm cũng chỉ uổng công”.
Ông Chung hít sâu một hơi.
“Vậy là ông nội tôi không thể chữa được nữa?”.
Vẻ mặt người đàn ông ở cạnh đanh lại, lạnh lùng nói: “Anh đã bảo đảm sẽ chữa khỏi cho ông nội tôi, bây giờ lại nói lời như vậy, anh đang giỡn mặt tôi sao?”.
Dứt lời, mấy người nam nữ đứng cạnh người đàn ông đó tiến tới, ai nấy nhìn chằm chằm Lâm Chính một cách lạnh lẽo, khí thế khủng khiếp, sát ý mãnh liệt.
Lâm Chính không sợ, nhíu mày nhìn người đàn ông: “Anh tên gì?”.
“To gan, tên tuổi của tướng quân là anh được hỏi sao?”, một nữ chiến sĩ trên vai có in văn hoa lập tức quát lên.
Người đàn ông kia ngăn nữ chiến sĩ đó lại, nói: “Tôi tên Mộc Thiên Viễn, là cháu trai của Mộc long soái. Tuy không phải ruột thịt, nhưng trong lòng tôi, Mộc long soái chính là ông nội của tôi”.
Mộc Thiên Viễn nói bằng giọng to rõ, trên mặt tràn đầy sự kiêu ngạo.
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, nói mà mặt không có cảm xúc nào: "Anh đã là tướng quân thì xem ra địa vị của anh ở trong quân đội không thấp, nhưng tính tình của anh lại nóng nảy, không hề ổn trọng chút nào. Người như anh sao có thể trở thành tướng quân, chắc là nhờ quan hệ phải không?”.
“Anh nói cái gì?”, Mộc Thiên Viễn tức giận.
Các chiến sĩ khác cũng nổi giận, gần như sắp bùng nổ, ai nấy chỉ muốn xông tới xé xác Lâm Chính.
“Khốn nạn, mày dám sỉ nhục tướng quân của bọn tao!”.
“Tao giết mày!”.
Một chiến sĩ không nhịn được hét lên một tiếng, chuẩn bị xông tới.
“Yên lặng chút cho tôi!”.
Lúc này, bà lão đột nhiên quát lên.
Mộc Thiên Viễn và đám người đó sững sờ.
“Bà nội…”.
Bà lão không quan tâm đến Mộc Thiên Viễn mà dùng đôi mắt mờ đục nhìn Lâm Chính.
“Tiểu thần y, ông nhà tôi… có còn chữa khỏi được không?”.
“Từ đầu đến cuối tôi không hề nói ông ấy không còn cứu được, chỉ có cháu bà làm ầm lên, quấy nhiễu sự thanh tịnh của người bệnh”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Cậu thật sự có thể chữa được?”, bà lão đứng phắt dậy.
Những người khác cũng nhìn về phía Lâm Chính, vẻ mặt ngạc nhiên.
Lâm Chính quay đầu nhìn, trên mặt không có biểu cảm gì: “Sao không chữa được? Tôi là ai? Tôi là thần y Lâm ở Giang Thành!”.