Dứt lời, đám đông đồng loạt quay qua nhìn. Đó là một cô gái tóc ngắn mặc áo màu đen.
Cô gái tầm 27,28 tuổi, lớn hơn Mộc Thiên Viễn và Một Yên Linh. Cô ta có ngũ quan tinh thế, khí chất lạnh lùng, toát ra vẻ âm trầm khó có thể dùng từ ngữ để miêu tả được.
“Chị Đồng?”, Mộc Yên Linh kêu lên.
“Chị, sao chị lại tới đây, không phải chị đang ở bên ngoài sao?”, Mộc Thiên Viễn cũng ngạc nhiên.
“Xảy ra chuyện lớn như vậy chị có thể không tới được sao?”, cô gái liếc nhìn Lâm Chính: “Nghe đây thần y Lâm, tôi muốn anh túc trực bên Mộc long soái, tới khi ông ấy khỏi hoàn toàn. Nghe rõ chưa?”
“Cô là ai?”, Lâm Chính chau mày.
“Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là anh phải làm theo những gì tôi nói”, cô gái lên tiếng.
Lâm Chính bật cười: “Tôi cứu Mộc long soái, là vì trách nhiệm và nghĩa vụ của người làm bác sĩ. Cô không phải là bác sĩ. Vậy nên khi nào cứu, khi nào cần ra tay sẽ do tôi quyết định, không tới lượt cô khoa chân múa tay”.
“Tôi không thể sao?”, cô gái rút súng ra, chĩa thẳng vào đầu Lâm Chính không chút khách khí.
Cây súng phát ra ánh sáng màu xanh, có lẽ là được chế tạo một cách đặc biệt. Võ giả bình thường có lẽ không thể đỡ nổi đạn của cây súng này.
“Á?”, đám đông tái mặt.
Còn Lâm Chính vẫn vô cùng bình tĩnh. Vì anh không phải là võ giả thông thường.
“Tiểu Đồng không được hỗn”.
Lúc này, bà cụ tức giận quát lớn: “Lập tức cất súng đi”.
“Bà, cháu cũng chỉ vì muốn tốt cho ông. Giờ tình hình của ông chưa ổn định, cháu biết người này cá cược với Thiên Viễn, ai mà biết được anh ta đã chữa khỏi cho ông hay chưa. Nếu như anh ta không chữa khỏi, để xảy ra chuyện gì rồi chuồn mất thì có phải là chúng ta bị lừa không? Vì vậy giữ anh ta lại đây là lựa chọn hơp lý nhất. Nếu ông có chuyện gì thì ít nhất chúng ta cũng tìm được người mà”, cô gái nói.
“Không tới mức để cháu làm loạn. Nghe đây, lập tức đưa thần y Lâm đi nghỉ ngơi. Ai mà làm khó cậu ấy tức là không coi tôi ra gì. Nghe rõ chưa?”, bà cụ tức giận quát.
Thấy bà cụ nổi giận, cô gái cũng chỉ mỉm cười rồi cất súng đi.
“Thôi được, Thiên Viễn đưa anh ta đi nghỉ ngơi đi. Có điều, tên họ Lâm kia, tôi nói cho anh biết, nếu Mộc long soái mà không tỉnh lại thì tôi đảm bảo sẽ để anh chôn cùng ông ấy đấy. Đừng có lừa chúng tôi”.
Nói xong cô gái phất tay: “Biến".
“Thần y Lâm đi theo tôi”, Mộc Thiên Viễn dẫn đường.
Lâm Chính không hề rời bước. Đám người Mộc Thiên Viễn giật mình
“Thần y Lâm”, Mộc Yên Linh cũng lên tiếng.
Lâm Chính ngồi xuống ghế bên cạnh, nhìn cô gái bằng vẻ vô cảm: “Cô lại đây, bừng trà xin lỗi tôi”.
“Cái gì?Tôi sao? Anh cũng xứng?”, cô gái tỏ ra khinh thường.
“Tính của tôi không tốt lắm đâu”, Lâm Chính lắc đầu.
Anh đã có lòng tốt tới cứu long soái mà lại bị làm khó bởi đám người này. Sự kiên nhẫn của anh đã hết từ lâu rồi. Vậy thì anh cũng không cần phải khách khí nữa.
Thế nhưng có vẻ cô gái rất khinh thường Lâm Chính. Cô ta cười khinh miệt và mặc kệ anh. Lâm Chính định ra tay dạy dỗ cho cô gái này một bài học. Anh tôn trọng Mộc long soái, nhưng điều đó không có nghĩa là ai cũng có thể bắt nạt được anh. Những người có mặt ở đây, ai đáng để cho anh coi trọng chứ?
Đúng lúc này một bóng hình nhảy vào.
“Ai?”, các chiến sĩ canh đảo lập tức phản ứng lại, cùng lao về phía bóng hình kia.
“Úc Tiểu Đồng, thật không ngờ cô dám quay lại Long Quốc. Nếu đã vậy thì tôi sẽ chiến đấu với cô, đòi lại công bằng cho huynh trưởng của tôi”, tiếng hét vang lên. Một cô gái tóc đỏ đáp xuống, lao vào trong sân.
“Hoa Phi Vũ?”, Úc Tiểu Đồng ngạc nhiên sau đó bật cười: “Thật không ngờ thông tin của cô cũng nhanh nhạy gớm nhỉ. Tôi vừa về Long Quốc thì cô đã tìm tới đây rồi. Khá lắm”.
“Chị, đó là Hoa Phi Vũ ạ?”, Mộc Linh Yên tái mặt”.
“Đệ tử của Hoa Tiên Nhân phải không?”
“Đúng vậy, chính là người đó”, Úc Tiểu Đồng gật đầu.
“Úc Tiểu Đồng, tôi phải báo thù cho huynh trưởng của tôi. Trước đây cô trốn ở nơi khác, tôi không tìm được. Hôm nay cô đã hiện hình ở đây thì chúng ta cùng nhau tính toán cho xong đi”, cô gái tóc đỏ tên là Hoa Phi Vũ rút ra một thanh trường kiếm, bước về phía Úc Tiểu Đồng.
“Hoa Phi Vũ. Đây là đảo Bạch Cực, đừng có làm loạn”, Mộc Thiên Viễn quát lên.
“Hôm nay tôi chỉ tìm Úc Tiểu Đồng. Các người mà dám ngăn cả thì tôi cũng sẽ liều tới cùng”, Hoa Phi Vũ gầm lên. Bên cạnh cô ta đột nhiên xuất hiện hai bóng hình mờ ảo. Đám đông cảm thấy hoa mắt.
Vụt! Vụt…
Những chiến sĩ lao lên đều bị hai người này đánh bay. Hóa ra là hai cao thủ hàng đầu.
“Nhật Nguyệt Nhị Lão?”, Úc Tiểu Đồng tái mặt.
“Cô gái, không ngờ cô lại nhận ra hai chúng tôi", một ông cụ đầu trọc liếc nhìn Úc Tiểu Đồng và mỉm cười.
“Sao có thể không biết được. Hai chiến tướng có võ công kinh thiên động địa thế kia cơ mà. Thật không ngờ Hoa Phi Vũ lại có được hai người trợ giúp”, Úc Tiểu Đồng đanh mặt.
“Cô gái. Chúng tôi không muốn làm phiền Mộc long soái. Nhưng Hoa Phi Vũ là đệ tử yêu quý của Tiên Tử Đại Nhân. Nếu như cô ngoan ngoãn chịu tội thì những người khác sẽ không phải mất mạng. Mộc long soái cũng được tĩnh dưỡng, như vậy thì tốt cho cả đôi bên. Cô thấy sao?”, một người già tóc dài còn lại cười nói.
Sắc mặt của Úc Tiểu Đồng trông vô cùng khó coi. Thế nhưng nhà họ Mộc nào chịu bỏ qua: “Long Quốc đại địa mà lại xuất hiện những kẻ vô pháp vô thiên như thế này sao? Chết tiệt! Người đâu, bắt lấy họ”, bà cụ đứng dậy, đanh giọng.
Những cao thủ canh chừng đảo Bạch Cực đồng loạt lao lên. Lâm Chính lẳng lặng quan sát Nhật Nguyệt Nhị Lão và phát hiện ra họ không hề sợ hãi trước tình huống hiện hữu.
Có gì đó không ổn. Lâm Chính chau mày giống như ý thức được điều gì đó. Anh lập tức hô lên: “Kêu họ quay lại”.