Cuộc chiến ở phía bên kia núi quá ác liệt. Đám đông không dám dừng bước, tất cả vội và di chuyển dưới những vạt rừng. Bọn họ nhanh chóng tới được sơn cốc.
“Chỉ cần đi thông qua sơn cốc này là có thể rời khỏi Phục Long Lĩnh. Bên ngoài Phục Long Lĩnh có một trấn nhỏ, chúng ta có thể bắt xe tới Yên Kinh. Thiên Ma Đạo dù có ngông cuồng thì cũng không dám manh động ở Yên Kinh. Đợi tôi hồi phục sẽ tính sổ với Thiên Ma Đạo”, một trưởng lão kích động nói.
Thần Hỏa Tôn Giả cũng gật đầu: “Di chuyển”.
“Đi thôi”.
Đám đông đồng loạt bước đi. Sơn cốc khá hẹp, rất dễ gài mai phục. Thế nhưng đám đông tin rằng phần lớn người của Thiên Ma Đạo đang bận đối phó với đám người của đảo Thần Hỏa từ Giang Thành tới cứu viện ở đầu bên kia núi nên không để ý tới đầu bên này.
Đám đông cảm thấy đau lòng nhưng cũng chỉ còn cách rời đi. Đúng lúc họ tới giữa sơn cốc thì có tiếng bước chân rầm rầm đầy quỷ dị vang lên.
Đám người Thần Hỏa Tôn Giả khựng người. Thần Hỏa Tôn Giả nằm trên ngáng khiêng ngồi dậy một cách khó khăn. Ông ta nhìn về phía trước.
Phía đầu bên kia của sơn cốc xuất hiện bóng dáng người của Thiên Ma Đạo. Cùng lúc này, phía sau bọn họ cũng xuất hiện người của đối phương. Đám đông đã rơi vào bẫy, tiến thoái lưỡng nan.
“Không hay rồi. Chúng ta bị bao vây rồi”.
“Sao có thể? Đám người này không ở lại đối phó với đội quân tới từ Giang Thành sao?”
“Sao họ lại xuất hiện ở đây?”
Người của đảo Thần Hỏa hoảng sợ, ai cũng sẵn sàng chiến đấu. Nhưng chỉ dựa vào những người đã bị thương nặng như họ thì sao có thể đối phó nổi với đám người như hổ dữ của Thiên Ma Đạo chứ?
“Thần Hỏa Tôn Giả, lần này xem các người chạy đường nào?”
Lúc này, một người đàn ông bước ra. Đó chính là đệ tử của đạo chủ - An Huyền. Hắn mặc trường phục màu trắng, cầm kiếm trong tay, nhìn đối phương bằng ánh mắt trịch thượng đầy vẻ khinh thường.
“An Huyền, thật không ngờ các người đã mai phục ở đây rồi. Sao thế? Cậu biết là tôi sẽ không lao ra với đám đệ tử tới từ Giang Thành phải không?”, Thần Hỏa Tôn Giả lạnh giọng chất vấn.
“Đương nhiên. Bởi vì đó căn bản không phải đệ tử của đảo Thần Hỏa mà là những người do tôi ra lệnh đóng giả. Mục đích là để dụ các người ra”, An Huyền cười ha ha.
“Cái gì? Giả vờ sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả giật mình. Có lẽ cuộc chiến phía bên kia núi là vở kịch mà An Huyền đạo diễn.
“Hóa ra là vậy!”, Thần Hỏa Tôn Giả nổi giận: “Một người anh minh như tôi mà lại trúng phải gian kế của kẻ nhãi nhép như cậu”.
“Anh minh sao? Hừ, trong mắt tôi ông chẳng qua là một kẻ già đầu mà ngu ngốc, tôi muốn giết ông cũng dễ như lật bàn tay vậy”
An Huyền cười lạnh lùng, tỏ vẻ khinh miệt: “Ra tay, giết chết ông ta, cướp lấy Băng Kính. Đợi tôi có được Băng Kinh rồi thì sẽ tấn công Giang Thành và giết chết thần y Lâm”.
“Giết”, người của Thiên Ma Đạo xông lên.
“Chiến”, Thần Hỏa Tôn Giả gầm lên, vận động nội lực, cố gắng đứng dậy định chiến đấu với người của Thiên Ma Đạo. Thế nhưng nội lực còn chưa khởi động được thì ông ta đã nôn ra máu. Ông ta suýt ngã ra đất.
“Tôn Giả”.
“Tôn Giả”.
“Tôn Giả sao vậy?”, đám đông vội vàng dìu ông ta dậy. Họ rơi nước mắt.
“Tôi không sao. Ra tay đi, giết hết đám Thiên Ma Đạo cho tôi. Hôm nay dù chúng ta có chết cũng không được để chúng yên".
Thần Hỏa Tôn Giả gầm lên, rút Băng Kính ra giơ lên cao: “An Huyền, cậu muốn lấy vật này để đối phó với thần y Lâm đúng không? Hừ, dù hôm nay tôi có chết thì cũng sẽ tiêu hủy nó. Lần này thì cậu công cốc rồi”.
Nói xong Thần Hỏa Tôn Giả phát lực bẻ gãy Băng Kính.
Rắc! Âm thanh giòn giã vang vọng cả sơn cốc. An Huyền đanh mắt, sắc mặt trông vô cùng khó coi.
“Được lắm Thần Hỏa. Ngọc nát còn hơn ngói lành đúng không? Ông tưởng ông phá hủy Băng Kính thì tôi không đối phó nổi với thần y Lâm hay gì? Hôm nay tôi sẽ lột da, bẻ xương ông, khiến ông chết không có đất chôn”
An Huyền gầm lên: “Giết!”
“Vâng”, người của Thiên Ma Đạo lập tức lao lên. Hai bên điên cuồng chém giết.
Người Thần Hỏa Tôn Giả quá yếu, số lượng lại ít nên căn bản không thể nào ngăn chặn được. Họ nhanh chóng bị đánh bại.
“Thần Hỏa Tôn Giả để đích thân tôi giết’, An Huyền gầm lên, nhảy xuống định ra tay.
Thần Hỏa Tôn Giả cũng bốc hỏa. Thế nhưng ông ta đã mất lực chiến đấu, chỉ có thể nhìn những đệ tự khác ngã xuống.
Ông ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Tới nước này rồi ông ta cũng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn mà thôi.
“Thật không ngờ mình lại chết ở đây” .
Thôi bỏ đi. Ông ta nhắm mắt chờ đợi ma kiếm chém tới. Đúng lúc này một giọng nói vang lên: “Tất cả dừng tay”
Dứt lời, tất cả đều quay qua nhìn. Đám đông tái mặt. Một người đàn ông tóc trắng đứng ở đó. Người đàn ông cầm bông hoa sen trong tay với gương mặt lạnh lùng.
“Thần y Lâm”, người của đảo thần Hỏa vui mừng ra mặt.
“Tốt quá rồi. Thần y Lâm tới rồi”.
“Chúng ta được cứu rồi”.
“Tốt quá”.
“Thần y Lâm tới thì có gì phải sợ nữa chứ?”
Đám đông như bắt được sao cứu tinh, họ vui mừng khôn xiết. Tâm trạng của Thần Hỏa Tôn Giả thì vô cùng phức tạp. Ông ta không bao giờ nghĩ có một ngày bản thân lại được người này cứu.
“Đó là thần y Lâm phải không?”, An Huyền mỉm cười nhìn thần y Lâm và hỏi.
“Đúng vậy. Anh chính là đồ đệ của đạo chủ à? Bảo người của anh rời đi ngay lập tức. Như vậy tôi sẽ không giết các người. Còn không thì tất cả sẽ chôn mạng ở đây đấy”, Lâm Chính nói.
“Chôn mạng ở đây sao? Ha ha, thần y Lâm, anh đừng tự cao quá. Một Tịnh Thế Bạch Liên có thể làm gì nổi Thiên Ma Đạo chứ?”, An Huyền không sợ, chỉ bật cười ha ha. Đôi mắt ánh lên vẻ ý vị.
“Tôi không làm gì được Thiên Ma Đạo nhưng muốn giết anh thì dễ như trở bàn tay. Tôi chỉ đếm tới ba. Sau ba tiếng, nếu các người không rời đi thì tôi sẽ giết sạch”.
“Lẽ nào anh giết cả người của đảo Thần Hỏa?”, An Huyền nheo mắt.
“Tôi không không ngại đâu", Lâm Chính lắc đầu An Huyền bật cười, cũng không nói thêm gì nữa.
“Ba”, Lâm Chính bắt đầu đếm ngược.
“Rút”, An Huyền cười lạnh lùng, sau đó giơ tay lên.
Đám đông rút lui, không dám do dự. Người của Thiên Ma Đạo nhanh chóng biến mất dạng.