TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2821 ĐƯỢC RỒI. QUÁ ĐƯỢC RỒI”,

Người của đảo Thần Hỏa nhìn thấy cảnh tượng đó thì ngồi phịch ra đất. Họ nín thở, giống như được hồi sinh một lần nữa vậy: “Tốt quá rồi. Chúng ta được cứu rồi”.

“Thần y Lâm tới thật kịp thời. Nếu mà muộn hơn chút thì chúng ta chắc ngoẻo luôn rồi”.

“Đúng vậy, lần này may mà có thần y Lâm”.

Đám đông cảm thấy vui mừng khôn xiết. Thần Hỏa Tôn Giả lạnh lùng nhìn thần y Lâm nhảy xuống. Ông ta nói bằng thứ giọng khàn khàn: “Thần y Lâm lần này tới đây e rằng không phải để cứu chúng tôi nhỉ?”

“Tôn Giả suy nghĩ thấu đáo quá, biết ngay tôi có ý gì? Lần này tôi tới đương nhiên là vì Băng Kính rồi”, Lâm Chính nói.

“Vậy sao? Nhưng vừa rồi để đề phòng An Huyền cướp mất Băng Kính thì tôi đã hủy nó rồi. Cậu không cần phải lo lắng nó rơi vào tay kẻ địch nữa”, Thần Hỏa Tôn Giản trầm giọng, lấy Băng Kính đã bị vỡ ra và vứt xuống đất.

Lâm Chính thấy vậy thì giật mình và thở phào: “Nếu đã vậy thì chúng ta mau rời khỏi đây thôi”, Lâm Chính quay người đi ra khỏi sơn cốc

“Đ theo”, Thần Hỏa Tôn Giả hô lên.

Đám đông vội vàng đi theo. Thế nhưng họ mới đi được vài bước thì lại có những bóng hình khác xuất hiện.

Đó là người của Thiên Ma Đạo và An Huyền cũng nằm trong số đó. Thế nhưng lúc này trước mặt họ còn có một hàng dài những người đang quỳ.

Rõ ràng những người này là đệ tử đảo Thần Hỏa cùng tới với Lâm Chính. Chắc họ bị bắt hết rồi. Lâm Chính chau mày.

“Tôn Giả, thần ….y Lâm…”, đám đệ tử tái mặt, vội ngẩng lên nhìn Lâm Chính. Họ bặm môi, không dám nói thêm gì nữa.

“Tôi vốn rời đi rồi, không ngờ thuộc hạ của tôi là có được chiến lợi phẩm bất ngờ".

“Nếu anh muốn dùng họ để đổi lấy Tịnh Thế Bạch Liên thì anh nhầm lớn rồi. Bọn họ là người của đảo Thần Hỏa, không phải người của Dương Hoa. Huống hồ, bọn họ bị bắt là vì không nghe lời tôi. Vì vậy chuyện này chẳng thể trách ai được. Tôi đã cố gắng hết sức rồi”, Lâm Chính đáp lại.

“Thần y Lâm tôi biết nên tôi mới không định dùng những người này ra để lấy Tịnh Thế Bạch Liên”, An Huyền mỉm cười.

“Vậy anh muốn làm gì?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.

An Huyền nhếch miệng, nhìn Thần Hỏa Tôn Giả và bật cười: “Thần Hỏa Tôn Giả, mạng của những người này không thể đổi được Tịnh Thế Bạch Liên nhưng với ông lại khác đấy”

“Hả?”, Thần Hỏa Tôn Giả giật mình.

“Nghe đây, Thần Hỏa Tôn Giả, ông có muốn những người này được sống không? Nếu muốn thì mau quỳ xuống?”, An Huyền hét lớn, cười ngoác miệng.

“An Huyền, nếu cậu muốn sỉ nhục bản tôn thì đừng hòng”, Thần Hỏa Tôn Giả bặm môi.

“Đúng vậy, tôi muốn sỉ nhục ông đấy. Tôi muốn biết một kẻ trịch thượng như ông có vì tính mạng vài người đệ tử mà cúi đầu hay không. Sao? Có quỳ xuống hay không?”, An Huyền mỉm cười.

“Cậu…”, Thần Hỏa Tôn Giả tức lắm. Đôi mắt hằm hằm sát ý: “An Huyền, cậu đừng hòng sỉ nhục bản tôn. Muốn giết thì giết đi”.

“Đúng vậy, Tôn Giả, mặc kệ hắn, chúng tôi chết cũng không tiếc, đừng để kẻ tiểu nhân này đắc ý”.

“Chúng tôi không sợ chết. Tôn Giả đừng để bị sỉ nhục”.

“Đúng vậy”, đám đệ tử bị bắt hô lên, ai cũng tỏ ra vô cùng tức giận.

“Đồ không biết điều. Vậy thì tôi sẽ tác thành cho các người”, An Huyền khẽ cười, giơ tay lên.

“Từ từ đã", Thần Hỏa Tôn Giả đột nhiên lên tiếng.

An Huyền đắc ý. Lâm Chính cũng bất ngờ quay qua nhìn.

“An Huyền, nghe đây, nếu tôi quỳ xuống thì cậu sẽ thả đệ tử của tôi ra đúng không?”, Tôn Giả bặm môi, trầm giọng.

Những người khác đều không dám tin vào tai mình.

“Tôn Giả”, đám đệ tử bị bắt nước mắt rưng rưng. Thần Hỏa Tôn Giả cao ngạo tới mức nào cơ chứ? Vậy mà giờ bắt ông ta quỳ xuống.

Nếu là bất kỳ ai thì cũng không dám tin. Vậy mà hôm nay ông ta là làm như thế thật.

“Tôn Giả hà tất phải như vậy?”, người đệ tử bên cạnh đau khổ khuyên can.

“Nếu không vì tôi thì các người có bị bắt không?”, Thần Hỏa Tôn Giả nói tiếp: “Nếu tôi quỳ thì cậu thả người đúng không?”

“Đương nhiên”, An Huyền mỉm cười.

“Được. Tôi quỳ”

“Tôn Giả”.

Đám đông rơi nước mắt. Bọn họ ra sức ngăn cản. Thế nhưng Thần Hỏa Tôn Giả chỉ nói: “Các vị không cần nói nữa. Tôi đã quyết rồi. Thể diện không thể đặt trên tính mạng của đệ tử được. Tôi sức tàn không bảo vệ được họ, để họ gặp họa là lỗi của tôi. Quỳ xuống có là gì chứ?”

Lâm Chính chau mày, cảm giác có gì đó không đúng. Anh suy nghĩ rồi trầm giọng: “An Huyền, Thần Hỏa Tôn Giả có quỳ hay không tôi không quan tâm, nhưng những người này cùng tôi tới đây, tôi phải đảm bảo cho sự sống còn của họ. Nghe đây, tôi ra lệnh cho anh lập tức thả người. Nếu không thì tôi với anh sẽ quyết đến cùng”.

“Thần y Lâm nếu anh đã nói như vậy thì ra tay xem. Cùng lắm thì tôi và đám đệ tử này cùng chết. Tôi vẫn là đệ tử của đạo chủ, chúng tôi vì Thiên Ma Đạo, chưa bao giờ sợ phải chết. Giờ tôi muốn Thần Hỏa Tôn Giả quỳ xuống, nếu anh xen vào thì tôi cũng sẽ không ngại đâu”, An Huyền nheo mắt, để lộ vẻ đáng sợ.

Dứt lời, những người bên cạnh hắn bước lên với thái độ một sống một còn. Lâm Chính thấy vậy thì biết đám này không phải ma nhân bình thường. Dựa vào Tịnh Thế Bạch Liên e rằng cũng không ép được họ.

“Thần y Lâm, cảm ơn ý tốt của cậu. Nhưng cậu không cần phải làm thế, quỳ thôi mà, chẳng là gì cả”, Thần Hỏa Tôn Giả bước tới, do dự rồi cuối cùng quỳ xuống đất.

Bụp! Cuối cùng thì đầu gối ông ta cũng chạm đất. Người của đảo Thần Hỏa sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Có rất nhiều người tưởng mình nhình nhầm, tưởng mình đang nằm mơ.

Người mà như thần linh đối với họ này lại quỳ xuống rồi sao? Hóa ra…thần thì cũng có lúc sa cơ lỡ vận…

Bầu không khí im phăng phắc. Đám đông cảm tưởng nghe được cả tiếng thở và tiếng tim đập. Đám đệ tử bị bắt thì khóc thút thít.

“An Huyền, được rồi chứ?”, Thần Hỏa Tôn Giả ngẩng đầu.

“Được rồi. Quá được rồi”, An Huyền bật cười ha ha.

“Vậy cậu có thể thả người của tôi ra chưa?”, Thần Hỏa Tôn Giả hỏi.

“Được, ông muốn tôi thả thì tôi thả. An Huyền bật cười, nháy mắt ra hiệu cho đám thuộc hạ. Đám ma nhân này hiểu ý, nhưng không hề cởi trói cho người của đảo Thần Hỏa mà vung ma đao lên chém họ.

“Không”, Thần Hỏa Tôn Giả gầm lên

Cú chém khiến máu tươi bắn ra như mưa.

Đọc truyện chữ Full