Rời khỏi phòng bệnh, Lâm Chính lập tức ra lệnh cho người chuẩn bị tang sự cho Thần Hỏa Tôn Giả. Anh ra lệnh Từ Thiên mua một cỗ quan tài, đồng thời nói người của đảo Thần Hỏa mặc áo tang, làm một tang lễ hoành tráng, ai cũng biết tới.
Nhiều người dân Giang Thành biết tin còn tưởng là người thân của thần y Lâm qua đời.
Bọn họ không biết đây chỉ là diễn kịch.
Dù sao Lâm Chính và Thần Hỏa Tôn Giả đều không thể biết được Tử Vực có cài tai mắt theo dõi Học viện Huyền Y Phái hay không.
Đợi làm xong hết mọi chuyện, Lâm Chính bắt đầu bàn chuyện điều tra Tử Vực.
Lâm Chính không phải một người thích bị động chịu đòn.
Thần Hỏa Tôn Giả đã nói đến mức đó, vậy thì chuyện Tử Vực chắc chắn sẽ không tránh khỏi. Thay vì nhìn sắc mặt người khác, chi bằng tranh thủ chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng trước mắt, phái người đến Tử Vực là chuyện không thể.
Võ giả tầm thường bước chân vào Tử Vực sẽ rất dễ bị phát hiện.
Nếu phái cao thủ của Dương Hoa đến đó, e là cũng sẽ khó mà quay về. Suy cho cùng, Hoàng trưởng lão đã kể sự việc với Lâm Chính trong phòng họp lúc trước cũng có thực lực không thua kém nhóm Cùng Đao là bao.
Người như vậy mà còn bị giết chỉ bằng một chiêu, người khác đi rồi không phải là tự tìm đường chết?
Nhưng cứ tiếp tục ngồi yên cũng chỉ là đợi chết.
Lâm Chính nhíu mày, ở Học viện Huyền Y Phái tròn ba ngày, cho đến khi Tần Bách Tùng vào phòng.
“Thầy!”.
Tần Bách Tùng cung kính hành lễ.
“Là Bách Tùng à, có chuyện gì sao?”.
Lâm Chính đang ngồi trên ghế suy nghĩ, hơi ngẩng đầu lên, cất tiếng hỏi.
“Thầy, hai ngày nay học viện luôn xảy ra chuyện lạ, có người nói đã nhìn thấy quái vật! Ban đầu tôi còn tưởng là trò đùa tai quái của ai hoặc là người đó bị hoa mắt, nhưng chiều hôm nay, người đến văn phòng phản ánh càng lúc càng nhiều. Tôi cảm thấy chuyện này không ổn lắm, nên muốn báo thầy để những cao thủ như Tào Tùng Dương điều tra xem, rốt cuộc là ai rảnh rỗi tác quái như vậy”, Tần Bách Tùng lên tiếng nói.
“Chuyện lạ?”.
Lâm Chính sửng sốt, sau đó nhíu mày: “Vô duyên vô cớ sao lại xảy ra chuyện như vậy?”.
“Tôi cũng không rõ”.
“Vậy thì gọi Tào Tùng Dương tới đi, tôi sẽ phái một nhóm người đến học viện tuần tra, tra rõ chân tướng”, Lâm Chính nói.
“Vâng, thầy!”, Tần Bách Tùng gật đầu đáp lại.
Bỗng nhiên cửa mở ra, một trưởng lão của đảo Thần Hỏa chạy vào phòng, quỳ trước mặt Lâm Chính, sợ hãi nói: “Thần y Lâm, có chuyện rồi! Sư tôn xảy ra chuyện rồi!”.
“Tôn Giả? Ông ấy bị gì?”, Lâm Chính đứng bật dậy, nghiêm túc hỏi.
“Tôi cũng không biết chuyện gì, sáng hôm nay đã thấy mặt Tôn Giả xanh xao, gọi mà ông ấy không đáp, đợi có đệ tử đến gần thì lại bị ông ấy xé xác thành mảnh vụn. Lúc này sư tôn không còn nhận ra ai cả, vô cùng điên rồ, mong thần y Lâm hãy chữa trị cho sư tôn! Dù thế nào cũng hãy chữa trị cho sư tôn của chúng tôi!”, đệ tử đó khóc lóc, dập mạnh đầu xuống đất.
Nghe vậy, Tần Bách Tùng cũng bị dọa sợ.
“Mau đưa tôi đi xem xem”.
Lâm Chính hô lên.
Đệ tử đó lập tức dẫn Lâm Chính đến tầng cao nhất của tòa nhà Học viện Huyền Y Phái.
Thần Hỏa Tôn Giả không rời khỏi Học viện Huyền Y Phái, vở kịch lúc trước chỉ để che mắt người khác. Trong quan tài không có gì, bản thân ông ta vẫn luôn được Lâm Chính chữa trị.
Nhưng việc chữa trị luôn thuận buồm xuôi gió, không hề có chút sai sót nào, vì sao đang yên đang lành Thần Hỏa Tôn Giả lại bị điên?
Vẻ mặt Lâm Chính lạnh băng, cảm giác sự việc không đúng.
Rầm rầm…
Vừa xuống lầu thì nghe được tiếng động kịch liệt vang lên từ tầng cao nhất.
Mọi người sửng sốt, vội chạy lên xem.
Ở tầng cao nhất, vài trưởng lão của đảo Thần Hỏa đang cố gắng kiềm giữ Thần Hỏa Tôn Giả đã hoàn toàn hóa điên.
Lúc này Thần Hỏa Tôn Giả đầu bù tóc rối, hai mắt đỏ như máu, cả người nổi gân xanh, bộ dạng như kẻ điên.
Ông ta cố gắng thúc đẩy khí kình giết những người xung quanh.
Dưới đất đã có vài thi thể của đệ tử đảo Thần Hỏa.
Các trưởng lão cố hết sức cũng chỉ có thể miễn cưỡng áp chế được ông ta. May là Thần Hỏa Tôn Giả đã bị thương, nếu không, những trưởng lão đó đã không làm gì được.
“Thần y Lâm đến rồi!”.
“Tốt quá rồi, thần y Lâm, xin hãy giúp chúng tôi một tay!”.
Những trưởng lão đó như nhìn thấy cứu tinh, hét gọi.
Lâm Chính nhìn chằm chằm Thần Hỏa Tôn Giả, lập tức sử dụng châm bạc, vung về phía ông ta.
Thần Hỏa Tôn Giả không tránh đi, mà tiếp tục lao tới cắn. Khi cơ thể ông ta bị châm bạc đâm trúng, ông ta rùng mình, dừng lại trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Chính.
“Giết! Giết! Giết!”.
Thần Hỏa Tôn Giả phát ra tiếng rít chói tai như hạt cát ma sát với nhau, sau đó lại bất chấp tất cả lao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính sững sờ.
Châm bạc đã đâm trúng ông ta, vì sao ông ta không bình tĩnh lại mà còn điên cuồng hơn?
Chẳng lẽ…
Hai mắt Lâm Chính mở to, hô hấp trở nên nhanh hơn. Anh mơ hồ ý thức được gì đó, lập tức rút kim ra lần nữa, đâm về phía Thần Hỏa Tôn Giả.
Thần Hỏa Tôn Giả sử dụng khí kình, một chưởng cuốn theo ngọn lửa ngút trời, hung hãn đánh về phía Lâm Chính.
“Tránh ra hết cho tôi!”.
Lâm Chính quát lên, vung chưởng đỡ, tay còn lại điều khiển châm bạc.
Ầm!
Hai chưởng đối chọi nhau, lực lửa như nước lũ vỡ đê ồ ạt tràn ra.
Lâm Chính vội vàng thúc đẩy khí kình, khởi động cơ thể võ thần, lực lửa mới không mài mòn cơ thể anh. Nhưng tầng lầu bên dưới anh đã bị nóng chảy, cả tầng lầu lại bị lực lửa này chia làm đôi.
May mắn là ngay lúc này châm bạc của Lâm Chính cũng đâm vào cơ thể Thần Hỏa Tôn Giả.
Lần này, cuối cùng Thần Hỏa Tôn Giả cũng đã dừng lại, cả người đứng sững, sau đó hai mắt tối lại, ngã xuống đất.
“Tôn Giả!”.
“Sư tôn!”.
Người của đảo Thần Hỏa chạy tới đỡ Thần Hỏa Tôn Giả.
Đám người Tần Bách Tùng cũng vội vàng chạy tới đỡ Lâm Chính.
“Thầy không sao chứ?”, Tần Bách Tùng lo lắng hỏi.
“Tôi vẫn ổn!”.
Lâm Chính thở phào một hơi, đẩy mọi người ra, ngồi xuống kiểm tra cho Thần Hỏa Tôn Giả.
Chốc lát sau, vẻ mặt anh trở nên âm trầm lạnh lẽo.
“Thần y Lâm, rốt cuộc là chuyện gì? Tôn Giả đang yên lành sao lại điên cuồng như vậy? Cả chúng tôi mà cũng không nhận ra?”, một trưởng lão như sắp khóc, sốt ruột hỏi.
“Nếu tôi đoán không lầm, có lẽ ông ấy đã bị tẩu hỏa nhập ma”, Lâm Chính nói.
“Tẩu hỏa nhập ma? Chuyện này… Đang yên lành sao lại tẩu hỏa nhập ma?”.
Mọi người ngạc nhiên hỏi.
“Tôi nghĩ… có lẽ là bị cú sốc nào đó. Thần Hỏa Tôn Giả bị tổn thương về tâm cảnh chứ không phải xác thịt hay thần kinh”.
“Tâm cảnh?”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vô cùng hoang mang.
“Bách Tùng, không phải ông nói gần đây trong học viện xuất hiện chuyện quái dị sao? Có lẽ là có liên quan đến chuyện này”, Lâm Chính đột nhiên nghĩ tới gì đó, âm trầm lên tiếng.
“Thầy đang nói tới…”.
“Có người muốn ép Thần Hỏa Tôn Giả phát điên!”, Lâm Chính nói.