TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2829 “EM CÓ EM GÁI TỪ KHI NÀO VẬY?”

Đám đông nín thở, nhìn Lâm Chính bằng vẻ khó tin

“Thần y Lâm, vô duyên vô cớ có ai lại làm ra những chuyện này chứ?”

“Tôn Giả trốn như vậy, những người biết không nhiều. Rốt cuộc là ai?”, vài vị trưởng lão vội lên tiếng.

“Tôi không biết. HIện tại tôi còn không biết đối phương có phải là kẻ địch của các vị hay không. Nếu đối phương muốn hại Thần Hỏa Tôn Giả thì rất có khả năng có người báo chuyện này cho Tử Vực. Để người của Tử Vực tới đây tiêu diệt Tôn Giả, thậm chí là giết cả tôi. Thế nhưng bọn họ đã làm theo kế hoạch khác, đó là khiến Tôn Giả bị tẩu hỏa nhập ma…thật kỳ lạ. Rốt cuộc mục đích của họ là gì?”, Lâm Chính chau mày, cảm giác có âm mưu nào đó trong chuyện này. Thế nhưng dù có suy nghĩ thế nào thì anh vẫn cảm thấy khó hiểu.

“Thần y Lâm, nếu đã vậy thì hôm nay chúng ta canh chừng bên cạnh Tôn Giả, cử thêm đệ tử đi tuần. nếu như có người giở trò thì chúng ta nhất định sẽ bắt được hắn”, một vị trưởng lão nói.

“Đành phải như vậy thôi”.

Lâm Chính gật đầu, nhìn Từ Thiên: “Ông cũng cử thêm người canh chừng ở đây, nhất định phải để Thần Hỏa Tôn Giả được tịnh dưỡng”.

“Vâng, chủ tịch Lâm”, Từ Thiên gật đầu.

Lâm Chính lúc này mới quay người rời đi. Những chuyện kỳ lạ liên tiếp xảy ra khiến Lâm Chính cảm thấy mệt mỏi. Anh hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh và đi về nhà.

Cạch! Cánh cửa mở ra. Lúc này Tô Nhu đang ngồi đọc sách. Cô hiếm khi đeo kính, bộ dạng trông khá thảnh thơi. Dáng vẻ của cô khiến người khác không khỏi chú ý.

“Anh về rồi à?”, Tô Nhu khẽ gật đầu, mỉm cười ngọt ngào.

Cô đã quen với việc nhiều ngày không gặp Lâm Chính. Mặc dù cô không biết anh làm gì nhưng nghĩ tới việc chồng mình mỗi ngày đều có sự thay đổi, không còn mang bộ dạng của trước đây nữa thì cô cảm thấy vui lắm.

“Em ăn chưa? Có muốn đi ra ngoài ăn không?”, Lâm Chính mỉm cười.

“Anh đói rồi à? Để em nấu cho anh. Ít ăn đồ bên ngoài thôi, đồ bên ngoài không sạch sẽ”, Tô Nhu đứng dậy đi vào nhà bếp và đeo tạp dề lên.

Lâm Chính khẽ giật mình, bóng hình trong bếp khiến anh thấy cảm động. Anh ngồi xuống ghế, hít thở thật sâu. Tâm trạng cũng lắng xuống. Có lẽ đây mới chính là cuộc sống mà anh hằng mong đợi.

“Alo! À! Chị biết rồi", lúc này, Tô Nhu ở trong bếp đột nhiên nhận điện thoại. Một lúc sau cô thò đầu ra: “Lâm Chính, giúp em một việc”.

“Sao thế?”

“Em gái em tới rồi, đang ở dưới nhà” ,Tô Nhu nói.

“Em gái em?”, Lâm Chính giật mình, bàng hoàng nhìn cô: “Em có em gái từ khi nào vậy?”

“Là em nuôi của em. Mẹ em từ nhỏ đã nhận mẹ nuôi. Đây là cháu ruột của bà ấy. Lúc nhỏ bọn em chơi cũng vui lắm. Sau khi tốt nghiệp thì cô ấy mãi không tìm được việc. Vì vậy ý của em là định để cô ấy tới công ty giúp đỡ, rèn luyện thêm”, Tô Nhu vừa xào rau vừa nói.

“Hóa ra là vậy”, Lâm Chính gật đầu: “Vậy giờ cô ấy ở đâu? Để anh đi đón”.

“Có lẽ là ở trạm xe dưới tầng. Hình như là mặc bộ đồ màu đỏ. Tới đó anh gọi Diệp Tâm Ngữ là được”.

“Được”, Lâm Chính gật đầu, lập tức chạy xuống trạm xe ở tầng dưới.

Trời về khuya. Mùa thu khiến buổi tối của Giang Thành càng trở nên lạnh hơn. Lâm Chính rảo bước.

Khi tới gần trạm xe anh khẽ chau mày. Khí tức này…có cao thủ sao?

Anh nhìn xung quanh đều là người đi đường. Lẽ nào?

Lâm Chính nhìn về phía trạm xe. Một cô gái tóc ngắn mặc đồ đỏ đang đứng đó.

Đọc truyện chữ Full