Hai người kinh ngạc trợn tròn mắt.
"Có... có chuyện gì vậy?".
"Tôi... tôi không động đậy được... Cảm giác như có một ngọn núi đang đè trên người vậy... Khó chịu quá..."
Nhậm Nhiên và Nhạn Tề vô cùng kinh hãi, ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.
Lâm Chính cầm Tịnh Thế Bạch Liên chậm rãi đi tới, vẻ mặt bình thản.
"Là anh làm sao?", Nhạn Tề ý thức được gì đó, run rẩy kêu lên.
"Anh... rốt cuộc anh là ai?", cuối cùng Nhậm Nhiên cũng không còn tùy hứng nữa.
Đối phương có thủ đoạn đáng sợ như vậy, chắc chắn là một cao thủ kinh hãi thế tục.
Chuyện này là sao?
Tại sao anh rể của Diệp Tâm Ngữ lại mạnh như vậy?
"Tôi là ai à? Các cô đúng là ngu xuẩn! Đây là Giang Thành, mà trong tay tôi lại có Tịnh Thế Bạch Liên, cô nói xem tôi là ai? Chắc không phải cô tưởng Diệp Tâm Ngữ đến học viện Huyền Y Phái một chuyến đã lấy trộm được Tịnh Thế Bạch Liên đấy chứ?", Lâm Chính ngồi xổm xuống, bình thản nhìn hai người họ nói.
Nhậm Nhiên sửng sốt, ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc, hiển nhiên vẫn chưa đoán được thân phận của Lâm Chính.
Nhưng sắc mặt Nhạn Tề đã xám ngoét, toàn thân run lên bần bật: "Anh... Lẽ nào anh là... thần y Lâm Giang Thành?".
Lâm Chính lấy một cây châm bạc ra, đâm vào cổ.
Ngũ quan của anh lập tức có sự thay đổi.
Chỉ trong mấy giây, khuôn mặt như thiên thần của thần y Lâm đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Nhạn Tề lập tức tỏ vẻ tuyệt vọng.
Đôi mắt Nhậm Nhiên trống rỗng, ngây ra nhìn Lâm Chính, trong miệng thì thào: "Tại sao... Tại sao anh rể của Diệp Tâm Ngữ... lại là thần y Lâm Giang Thành?".
Bây giờ Nhạn Tề mới hiểu tại sao bà Vu Hải lại bất ngờ quỳ xuống dập đầu xin tha.
Bởi vì bà ta nhận ra thân phận của đối phương.
Nếu thần y Lâm ra mặt thì bà Vu Hải lấy gì để chống lại chứ? Dù sao đây cũng là người đã đánh bại Thần Hỏa Tôn Giả và các cường giả của Thiên Ma Đạo.
Đánh nhau với anh? Lại còn ở địa phận Giang Thành?
Đó chẳng phải là tự đâm đầu vào chỗ chết sao?
"Các anh to gan gớm nhỉ? Dám đến Giang Thành nhòm ngó Tịnh Thế Bạch Liên của tôi? Nghĩ tôi dễ bị bắt nạt, không giết được các anh sao?", Lâm Chính bình thản nhìn bọn họ.
"Không không không, thần y Lâm! Chúng tôi không có ý này! Thần y Lâm, chúng tôi không hề nhòm ngó Tịnh Thế Bạch Liên của anh, chỉ là có chút mâu thuẫn với Diệp Tâm Ngữ của nhà họ Diệp, lần này muốn bẫy cô ta thôi! Chúng tôi làm gì có gan nhòm ngó đến thần vật của anh chứ?", Nhạn Tề vội vàng xua tay, không ngừng xin tha.
"Vậy là các anh không nhòm ngó đồ của tôi, mà là muốn hại em gái tôi đúng không?", Lâm Chính hỏi vặn lại.
"Ơ... không... không phải...", Nhạn Tề có chút ấp úng, trở tay không kịp.
Hắn phát hiện ra hình như bây giờ mình không thể chọc vào Diệp Tâm Ngữ được nữa.
Dù sao thần y Lâm Giang Thành cũng hung hãn hơn nhà họ Diệp không biết bao nhiêu lần.
"Nhạn Tề, sợ cái gì chứ? Chúng ta đông người như vậy mà phải sợ một mình anh ta sao?", Nhậm Nhiên không chịu được sự sỉ nhục như vậy, tức giận gầm lên: "Họ Lâm kia, đừng tưởng đây là Giang Thành thì chúng tôi sợ anh. Chúng tôi có đông người như vậy, cho dù không giết được anh, thì cũng giật được một miếng thịt của anh, cùng lắm thì cá chết lưới rách!".
Nhưng câu này cũng không nâng cao được bao nhiêu sĩ khí.
Bởi vì không ai ngây thơ như Nhậm Nhiên.
"Vậy là cô muốn so số lượng?", Lâm Chính bình thản nói với cô ta.
Anh vừa dứt lời, mọi người liền phát hiện xung quanh xuất hiện rất nhiều bóng dáng.
Lên tới mấy trăm người, hơn nữa khí tức tỏa ra từ người bọn họ đều vô cùng đáng sợ.
Nhậm Nhiên trố mắt ra.