TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2838 GIANG THÀNH KHÔNG ĐƯỢC LƠI LỎNG!".

"Đây... đây... đây...", Nhậm Nhiên há miệng, không thốt nên lời.

"Đồ ngu, cô nghĩ đây là đâu hả? Đây là Giang Thành! Là địa bàn của thần y Lâm! Cô so người đông với thần y Lâm ở địa bàn của anh ta? Cô muốn chết à?", Nhạn Tề thầm mắng một tiếng, sau đó vội cúi rạp người xuống, run giọng nói: "Thần y Lâm, chúng tôi biết sai rồi, xin anh hãy tha cho chúng tôi, chúng tôi đảm bảo sẽ không bao giờ đặt chân đến Giang Thành nữa, cũng tuyệt đối không động đến một sợi tóc của Diệp Tâm Ngữ!".

"Tôi không thể tin các anh được! Dù sao tôi cũng không quen biết các anh, không bằng giết hết các anh rồi chôn ở đây, chẳng phải càng yên tâm hơn sao? Chỗ này do các anh tự chọn đúng không? Chọn đúng chỗ lắm, nơi vắng vẻ như thế này giết người chôn xác là thích hợp nhất!".

Lâm Chính bình thản nói.

Mấy người nghe xong đều dựng tóc gáy lên.

Nhậm Nhiên run bắn lên vì sợ hãi, rồi suy sụp khóc òa lên.

Bà Vu Hải dập đầu bôm bốp: "Xin thần y Lâm tha mạng! Xin hãy tha mạng! Nếu cậu tha cho tôi, tôi sẽ trung thành với cậu cả đời".

"Tôi mà cần người có thực lực như bà sao? Bà nghĩ Giang Thành hết người à?", Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng.

"Không không không, tôi tuyệt đối không có ý này!", bà Vu Hải vội kêu lên.

"Thần y Lâm! Xin anh hãy cho chúng tôi một cơ hội nữa! Xin anh đấy!".

Nhạn Tề muốn khóc mà không có nước mắt, gào lên.

Nhậm Nhiên càng khóc to hơn, còn tưởng tắc thở đến nơi, cô ta nghĩ mình sắp phải bỏ mạng ở đây.

Lâm Chính lắc đầu, phất tay nói: "Thôi được rồi, hôm nay tôi không muốn sát sinh gây nghiệp, tạm tha cho các anh, hi vọng các anh nhớ những lời mình nói, đời này kiếp này không được đặt chân đến Giang Thành, càng không được động đến em gái Diệp Tâm Ngữ của tôi nữa. Nếu không, tôi không giết được các anh nhưng Tịnh Thế Bạch Liên cũng đủ để hủy diệt gia tộc đứng sau các anh, rõ chưa?".

"Thật sao?".

"Cảm ơn thần y Lâm! Cảm ơn thần y Lâm!".

Mọi người nghe thấy thế liền dập đầu như điên.

"Tôi cho các anh 20 phút, lập tức rời khỏi Giang Thành! Sau 20 phút nếu còn ai ở lại Giang Thành, giết không tha!".

"Vâng, vâng!".

Nhạn Tề và Nhậm Nhiên vội vàng kêu lên rồi đứng dậy, nhưng do bị dọa sợ cho nhũn cả chân, nên suýt nữa lại khuỵu xuống đất.

Vô cùng thảm hại!

Nhưng bọn họ không màng tới, vừa lăn vừa bò, chui vào trong xe rồi vội vàng rời khỏi đây.

Chẳng mấy chốc, đám người đã chạy mất tích.

"Thần y Lâm, sao cậu không giết bọn họ?".

Cùng Đao đi tới, hỏi với vẻ khó hiểu.

"Tôi không có ý định giết bọn họ, huống hồ chỉ là lũ trẻ con, cần gì phải dồn vào chỗ chết? Nhưng lòng dạ của bọn họ đúng là độc ác, tôi đã hạ Toái Võ Phấn với bọn họ, thứ này không mùi không vị, sau khi bọn họ trở về, không đến một tuần thì võ công sẽ biến mất, coi như cho bọn họ bài học, sau này không hại được ai nữa".

Lâm Chính bình thản đáp.

Đám Cùng Đao gật đầu, nhưng trong lòng thì sợ hãi.

Thủ đoạn của thần y Lâm đúng là thần kỳ khó lường...

"Các anh về trước đi, tôi còn chút việc, việc phòng ngự Giang Thành không được lơi lỏng!".

Lâm Chính nói xong liền nhảy lên chiếc Mercedes do đám người Nhạn Tề để lại, lái thẳng về phía trung tâm Giang Thành, đi tìm Diệp Tâm Ngữ vẫn còn đang hồn bay phách lạc.

Lúc này, Diệp Tâm Ngữ đang đứng dưới tầng một tòa nhà của Tô Nhu.

Cô ta đi qua đi lại, lòng nóng như lửa đốt, nhưng không dám lên nhà.

Một lúc lâu sau, cô ta mới lấy điện thoại ra, vốn định gọi cho Lâm Chính, nhưng lại phát hiện ra không có số của anh.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô ta vẫn gọi cho gia tộc.

"Bà nội... cháu gặp rắc rối rồi", vành mắt Diệp Tâm Ngữ đỏ hoe, sụt sịt nói.

Đọc truyện chữ Full