“Hiểu lầm?”.
Song Hùng nhà họ Diệp nhíu mày, đưa mắt nhìn nhau.
Không biết tại sao, bọn họ cảm thấy thần sắc của đám người Nhạn Tề, Nhậm Nhiên có chút kỳ lạ.
Điều khiến bọn họ cảm thấy khó tin hơn là trên chiếc xe đám người Nhạn Tề, Nhậm Nhiên bước xuống còn có bà Vu Hải nổi tiếng như cồn.
Đây là người mà có thể đánh được tay đôi với bọn họ.
Bản lĩnh không tầm thường.
Nhưng lúc này bà Vu Hải đang ngồi một mình ở hàng ghế sau, cả người co rúm lại, sắc mặt trắng bệch, dường như mới trải qua chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ, hồn bay phách lạc.
Có chuyện kỳ lạ.
Hai người chắc chắn là vậy.
“Tên Lâm Chính kia đâu?”, Song Hùng nhà họ Diệp lại trầm giọng hỏi: “Lần này gia tộc dặn dò không những phải đảm bảo an toàn cho cô chủ mà còn phải đảm bảo an toàn cho Lâm Chính nữa! Nếu cậu ta mất nửa sợi tóc thì chúng tôi vẫn sẽ hỏi tội các cậu!”.
“Lâm… Lâm Chính?”.
Mấy người nghe thấy cái tên này, suýt nữa thì nhũn chân ra.
“Chúng tôi không làm gì anh Lâm cả”.
“Đúng đúng đúng, cho chúng tôi một trăm lá gan, chúng tôi cũng không dám động đến anh Lâm!”.
“Chúng tôi không hề có ý định làm hại anh Lâm, xin đừng vu oan cho chúng tôi, đừng vu oan cho chúng tôi”.
“Đúng vậy…”
Nhạn Tề và Nhậm Nhiên vẫn cố gắng giải thích, sắc mặt lại tỏ vẻ sợ hãi bàng hoàng, cứ như giải thích muộn một chút thì sẽ bị trừng phạt.
Điều này khiến Song Hùng nhà họ Diệp có chút ngạc nhiên.
Bọn họ kiểm tra chiếc xe một lượt, chắc chắn không có bóng dáng của Lâm Chính mới trầm giọng quát: “Mau cút về gia tộc của mình đi, chuyện lần này nhà họ Diệp chúng tôi sẽ hỏi tội gia tộc của các cậu! Các cậu hãy trở về chờ nhận sự trừng phạt của gia tộc đi!”.
“Vâng, vâng!”.
“Chúng tôi bằng lòng chịu phạt, chúng tôi bằng lòng!”.
Nhậm Nhiên và Nhạn Tề vội vàng gật đầu.
Song Hùng nhà họ Diệp trố mắt ra.
Chờ Nhạn Tề và Nhậm Nhiên đi rồi, bọn họ liền nhíu mày.
“Anh, chuyện gì thế nhỉ? Nhạn Tề và Nhậm Nhiên… bất thường quá!”.
“Tôi cũng thấy thế, tôi từng tiếp xúc với Nhạn Tề và Nhậm Nhiên, Nhạn Tề còn thận trọng chút, chứ biểu hiện hôm nay của Nhậm Nhiên chẳng giống cô ta chút nào. Cô gái này rất cao ngạo tự đại, trước giờ đều không coi ai ra gì. Nếu là bình thường, cho dù gặp chúng ta thì cô ta cũng vênh cái mặt lên, nhưng hôm nay nhìn cô ta lại rất khiêm nhường sợ hãi, hoàn toàn khác với ngày thường… Trong chuyện này… chắc chắn có gì đó kỳ lạ…”
Nói đến đây, một người trong số họ lấy điện thoại ra, trầm giọng nói: “Để tôi báo chuyện này với gia tộc, chú liên lạc với cô chủ xác nhận bình an đi”.
“Vâng”.
Hai người gọi điện thoại đi.
“Ồ? Hai đứa coi trời bằng vung của nhà họ Nhạn và nhà họ Nhậm hôm nay lại đổi tính sao? Chuyện gì thế nhỉ?”, giọng nói già nua ở đầu bên kia điện thoại cũng có vẻ rất ngạc nhiên.
“Dì, bọn cháu còn nhìn thấy bà Vu Hải, nhưng bà ta cũng như bị mất hồn vậy, lo sợ bất an, nhìn có vẻ rất sợ hãi”.
“Vậy sao? Thú vị đấy…”, đầu bên kia rơi vào trầm mặc.
“Dì, theo suy đoán của cháu thì cháu nghĩ… chắc là bọn họ mới trải qua chuyện gì đó, hoặc là… đã gặp phải người nào đó vô cùng đáng sợ”.
“Người vô cùng đáng sợ?”.
“Dì, Giang Thành vốn là đất thị phi, các thế lực như Thiên Ma Đạo, đảo Thần Hỏa đều đang có mặt ở địa phận Giang Thành. Tâm Ngữ ở đây chắc chắn rất nguy hiểm, cháu nghĩ vẫn nên nhanh chóng đưa cô chủ về đi”, Song Hùng nhà họ Diệp nói.
“Con nhóc này nói muốn chuẩn bị quà cho dì, sau đó lặng lẽ chạy tới Giang Thành, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, sao dì có thể để nó ở bên ngoài một mình được chứ? Cháu đưa nó về đi, ngoài ra chuẩn bị một món quà giúp dì, tặng cho con của Tinh Vũ. Tuy nhiều năm không gặp, nhưng tình nghĩa vẫn còn đó. Nghe nói cuộc hôn nhân của nó cũng không hạnh phúc, các cháu cũng giải quyết luôn đi, coi như chút tấm lòng của dì”.
“Vâng, thưa dì”.