Lâm Chính và Diệp Tâm Ngữ mất một tiếng đồng hồ mới chọn được một sợi dây chuyền kim cương hình hoa hồng tặng cho Lâm Chính.
“Nghe này, đây là quà anh mua cho chị Nhu, lát nữa anh phải trao tận tay chị ấy, biết chưa?”, Diệp Tâm Ngữ nghiêm túc nói.
“Biết rồi, biết rồi”.
Lâm Chính cười nhăn nhó.
Nhưng anh vẫn rất vui.
Lâm Chính nhìn sợi dây chuyền kim cương tinh xảo kia, trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Tiểu Nhu nhìn thấy sợi dây chuyền này chắc chắn cũng rất vui cho mà xem.
Nhưng khi hai người chuẩn bị về nhà thì Tô Nhu gọi tới.
“Lâm Chính, anh đang ở đâu?”.
“Vẫn đang trong thành phố?”.
“Vậy à? Thế này đi, anh đưa Tâm Ngữ vào nội thành ăn cơm nhé, em vẫn đang ở công ty, mới nhận được một đơn hàng lớn nên phải tăng ca, không về ngay được!”, Tô Nhu có chút bất đắc dĩ nói.
“Không sao, em cứ làm đi, anh đưa cô ấy đi ăn, em muốn ăn gì để anh mang cho?”.
“Cái gì cũng được”.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu rồi tắt điện thoại.
“Sao thế?”, Diệp Tâm Ngữ ngoảnh sang hỏi.
“Chị cô phải tăng ca, không về ngay được, tôi đưa cô đi ăn cơm, rồi mang đồ ăn cho cô ấy”, Lâm Chính cười đáp.
“Thế à? Cũng được”, Diệp Tâm Ngữ gật đầu, có chút thất vọng, nhưng đúng lúc này, cô ta bỗng nghĩ ra gì đó, vội lấy điện thoại ra tìm, cuống quýt nói: “Đúng rồi Lâm Chính, chúng ta đi ăn dược thiện đi”.
“Dược thiện?”, Lâm Chính sửng sốt.
“Đúng, tôi nghe nói không lâu trước đó Dương Hoa mới mở một nhà hàng dược thiện ở trung tâm thành phố, rất hot trên mạng, không những công khai giá cả, mà đồ ăn còn rất bổ dưỡng, do thần y Lâm của Dương Hoa phân phó bác sĩ Đông y đích thân điều phối, mùi vị tuyệt vời, còn có thể bổ âm dưỡng nhan, chúng ta đi ăn thử nhé!”.
“Cái này thì tôi biết, nhà hàng dược thiện của Dương Hoa đúng không? Được, bây giờ chúng ta đi”, Lâm Chính gật đầu.
“Được, để tôi gọi điện đặt chỗ trước”.
Diệp Tâm Ngữ hưng phấn nói, lập tức gọi điện thoại.
Nhưng một lát sau, cô ta tỏ vẻ thất vọng.
“Thôi rồi, không đi được rồi”.
“Sao thế?”, Lâm Chính kỳ quái nhìn cô ta.
“Nhà hàng dược thiện hot quá, nghe nói bàn đã được đặt trước đến tận ba tháng sau, lần này chúng ta không có cơ hội ăn rồi”, Diệp Tâm Ngữ chán nản đáp.
“Vậy sao?”.
Lâm Chính mỉm cười: “Không sao, thực ra tôi đã đặt trước rồi, yên tâm đi, chúng ta cứ đến đó là sẽ có chỗ”.
“Thật không?’, Diệp Tâm Ngữ bán tín bán nghi.
“Cứ đi đi”.
Lâm Chính mỉm cười.
Hai người lái xe đến nhà hàng dược thiện.
Đây là nhà hàng do Mã Hải đề xuất mở, ông ta muốn mở trước một nhà hàng làm thí điểm, dù sao Dương Hoa cũng khởi nghiệp từ y dược, mà ở Long Quốc, thị trường bảo vệ sức khỏe và dưỡng sinh lại cực kỳ lớn. Nếu bắt tay vào làm dược thiện, mở một nhà hàng vừa có lợi ích thực tế, vừa ngon, lại có hiệu quả bồi bổ thì chắc chắn có thể làm mưa làm gió trên mạng.
Thế là nhà hàng dược thiện của Dương Hoa chính thức khai trương.
Nào ngờ sau khi khai trương, độ hot của nó đã vượt quá sức tưởng tượng của Mã Hải.
Có thể nói nhà hàng dược thiện này hoạt động 24 tiếng, đoàn người xếp hàng trước cửa chưa bao giờ dứt. Người Long Quốc ở khắp nơi đổ xô đến Giang Thành chỉ để nếm thử một món ăn của nhà hàng dược thiện, thậm chí rất nhiều người nổi tiếng ở nước ngoài cũng đến Long Quốc, chạy thẳng tới nhà hàng nhỏ mới mở này ở Giang Thành.
Diệp Tâm Ngữ đã đọc được tin về nhà hàng dược thiện từ lâu, đương nhiên cũng rất muốn đến đây.
Lần này đến đây cô ta vốn cũng không ôm nhiều hi vọng lắm, nhưng khi nghe tin Lâm Chính đã đặt bàn trước thì lập tức trở nên vô cùng kích động.