TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2854 “KHÔNG CẦN LỤC NỮA”,

Trong một phòng thuốc rộng rãi của học viện Huyền Y Phái. Lâm Chính đang ngồi khoanh chân. Trước mặt là năm lò thuốc cực lớn.

Ục ục...Âm thanh sôi sùng sục từ lò thuốc vang lên. Mỗi một lò thuốc cao tầm 3m, dùng đồng xanh tạo ra. Lúc này, chúng đang sôi ùng ục, bốc khói trắng, hương thuốc bay khắp trong không gian.

Lâm Chính mở mắt, nín thở.

“Mùi thuốc khá tinh thuần, xem ra thành công rồi", anh đứng dậy, bước tới trước một lò, tắt lửa đi sau đó mở lò ra.

Khói trắng bay ra nghi ngút. Bên trong lò là lớp thuốc cô đặc rất dày. Lâm Chính cho tay vào tìm, cuối cùng lấy ra được một bên đan dược năm màu từ số cặn thuốc kia.

“Đây là đan dược thiên cấp sao? Tuyệt vời. Thật không thể tin được. Đây chính là uy lực của Thiên Phương Thần Thạch à?”, Lâm Chính kêu lên, tưởng mình nhìn nhầm.

Lúc này, anh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó bèn mở các lò khác ra.

Quả nhiên...Tất cả các lò khác đều là đan dược thiên cấp. Mỗi một viên đan dược đều phát ra năm màu, vô cùng thần kỳ, giống như vật phẩm của thần tiên vậy.

Có số đan dược này thì mình có thể kê cao gối ngủ ngon rồi. Thế nhưng chỉ dựa vào chúng thì vẫn chưa thể thắng tuyệt đối, vẫn cần thêm đan dược nữa...”, Lâm Chính nhìn số đan dược phát sáng trong tay, đôi mắt ánh lên vẻ kỳ vọng.

Anh lấy điện thoại ra: “Đồ đã luyện chế xong chưa?”

“Chủ tịch Lâm, thời gian gấp gáp, chúng tôi đã tăng ca rồi. Nhưng thứ này không phải như đồ bình thường, việc mô phỏng không dễ”.

“Tôi chỉ muốn biết còn cần bao lâu nữa?”, Lâm Chính trầm giọng.

“Ít nhất cần một tháng nữa”.

“Lâu quá”.

“20 ngày” .

“Tôi cùng lắm chỉ có thể cho anh thêm 10 ngày”.

“Chủ tịch Lâm, anh quá đáng quá đấy”.

“Tiền công gấp ba”.

“Đây không phải vấn đề tiền bạc”

“Gấp năm”.

“Chủ tịch Lâm, thật sự không phải là vấn đề tiền bạc. Dù anh có tăng gấp 50 lần thì cũng không kịp, tôi cũng không làm được”, Từ Chính bật lực.

“Gấp 5 và là 15 ngày, làm được không?”

“Điều này...tôi thử xem..”,Từ Chính bị dao động.

“Cố gắng làm nhanh”, Lâm Chính tắt máy, thở dài bất lực.

“Xem ra việc mô phỏng lại Thiên Phương Thần Thạch vẫn cần thêm một khoảng thời gian nữa. Như vậy thì cứ lấy bản chính đi luyện đan vậy”.

Lâm Chính hít một hơi thật sâu, làm sạch lò luyện, cho nguyên liệu mới vào và luyện chế tiếp.

Cùng lúc này...Tại nhà họ Diệp ở Long Xuyên.

“Mẹ ơi”, Diệp Tâm Ngữ vui mừng tìm mẹ và kích động thuật lại mọi chuyện. Khang Tuệ ngạc nhiên, nhìn những vết thương trên người Diệp Tâm Ngữ, bà ta không khỏi rơi nước mắt.

“Tâm Ngữ, vì nhà họ Diệp con đã phải vất vả quá nhiều rồi. Đúng ra con không phải chịu đựng những điều đó”.

“Không sao đâu mẹ, con cũng là người nhà họ Diệp, đương nhiên là phải nghĩ cho gia tộc rồi. Giờ anh Thủy đã chịu đứng ra giúp thì chắc chắn nhà họ Diệp sẽ không sao nữa rồi”, Diệp Tâm Ngữ cười nói.

“Tâm Ngữ, con suy nghĩ đơn giản quá. Mẹ cũng từng gặp cậu Thủy đó, e rằng có khi cậu ta không phải thật sự muốn giúp con đâu. Nếu không tại sao lại bảo con xông vào từ đường? Tại sao con lại phải đi lấy Hồng Nguyệt Châu. Tất cả những điều đó sẽ trở thành cái chuôi dao cho cậu ta nắm. Nếu như cậu ta lấy chuyện đó ra làm khó chúng ta thì phải làm sao?”, Khang Tuệ lắc đầu.

“Mẹ, con cũng cân nhắc tới điều đó nên đã giao lại Hồng Nguyệt Châu cho anh ta rồi. Từ đường là do anh ta cho phép con vào, Chiêu Nhi chính mắt nhìn thấy, nên anh ta cũng không làm khó được”, Diệp Tâm Ngữ nói:

“Đây là cơ hội duy nhất cho nhà họ Diệp, sao con có thể bỏ qua được. Lẽ nào con lại trơ mắt nhìn nhà họ Diệp bị diệt vong sao?”

“Đồ ngốc này...”, Khang Tuệ thở dài.

Đột nhiên có vô số người nhà họ Diệp lao vào.

“Diệp Tâm Ngữ, quả nhiên là ở đây. Mau cùng anh đi tới đại đường”, người đi đầu hô lên.

“Anh Quý Long, có chuyện gì vậy?”, DIệp Tâm Ngữ bàng hoàng.

“Em gây ra chuyện lớn rồi”, Diệp Qúy Long đanh giọng.

Diệp Tâm Ngữ tái mặt, nhìn đám người Diệp Quý Long. Khang Tuệ lau nước mắt. Bà ta cũng đi cùng.

Lúc này tại đại đường của nhà họ Diệp. Các tầng lớp cấp cao của nhà họ Diệp đều ngồi ở đây. Bà nội của Diệp Tâm Ngữ - Diệp Thị cũng có mặt.

Không ai biết tên thật của Diệp Thị, chỉ biết sau khi bà ta được gả cho nhà họ Diệp thì đổi thành Diệp Tinh. Bà cụ tầm 80 tuổi với khuôn mặt gìa nua trắng bệch. Bà ta tay bưng trà với sắc mặt nghiêm túc, không biết là đang vui hay đang buồn.

Bên dưới là những người khác. Ngồi giữa chính là đám người của cậu Thủy. Trong đó có cả Liễu Chiêu Nhi.

“Anh Thủy, sao mọi người lại tới vậy?”, Diệp Tâm Ngữ mặt tái mét, thực ra cô ta cũng đoán ra rồi.

“Cô Diệp, tôi coi cô là bạn vậy mà cô lại đối xử với tôi như vậy. Quá giảo hoạt”, anh ta hừ giọng.

“Anh Thủy, tôi...tôi không hiểu anh đang nói gì”, Diệp Tâm Ngữ sững sờ.

“Còn giả vờ sao? Diệp Tâm Ngữ, cô gặp tôi, nhờ tôi giúp giải vây cho nhà họ Diệp. Sau khi bị tôi từ chối thì cô uất hận, xông vào từng đường, khiến người nhà họ Diệp chúng tôi bị thương rồi lấy cắp Hồng Nguyệt Châu của nhà chúng tôi. Cô...đúng là không coi chúng tôi ra gì”, anh ta gầm lên.

“Cái gì?”, Diệp Tâm Ngữ trố tròn mắt. Cô thật không ngờ anh ta lại đê tiện như vậy, dám mưu hại mình.

“Anh Thủy, chuyện ở từ đường là anh lệnh cho tôi xông vào. Hồng Nguyệt Châu cũng là anh bảo tôi lấy. Tôi căn bản không hề ăn cắp Hồng Nguyệt Châu của nhà anh. Anh đừng có vu oan cho tôi”, Diệp Tâm Ngữ tức giận gào lên.

“Vu oan? Hừ, tôi ăn no rảnh rỗi quá nên hại cô hay gì? Diệp Tâm Ngữ, nếu cô có gan thì để tôi lục soát phòng cô. Nếu như cô không ăn trộm Hồng Nguyệt Châu thì chắc chắn trong phòng cô sẽ không có gì”.

“Anh lục thì lục, tôi trong sạch, sao phải sợ anh”, Diệp Tâm Ngữ tức lắm.

“Không cần lục nữa”, lúc này bà cụ Diệp lên tiếng.

“Bà ơi?” Diệp Tâm Ngữ giật mình, quay đầu lại.

Bà cụ Diệp nhìn người nhà mình: “Tới phòng của Tâm Ngữ, lấy đồ mang tới đây”.

“Vâng”, thuộc hạ ở bên cạnh vội chạy đi.

“Lấy gì cơ ạ?”, Diệp Tâm Ngữ sững sờ.

Bà cụ Diệp không nói gì. Diệp Tâm Ngữ nín thở. Cô ta ý thức ra được điều gì đó bèn gào lên: “Không thể nào, rõ ràng tôi đã đưa Hồng Nguyệt Châu cho anh rồi, tại sao...nó lại xuất hiện trong phòng của tôi chứ?”

Lúc này cô ta quay qua nhìn Liễu Chiêu Nhi bên cạnh anh ta.

“Chiêu Nhi, lẽ nào...là cậu...đặt vào phòng để hãm hại mình?”, Diệp Tâm Ngữ run rẩy nói.

Đọc truyện chữ Full