“Này Tâm Ngữ, sao cậu có thể vu oan cho người khác chứ? Đang yên đang lành mình làm như vậy làm gì? Chúng ta là bạn thân nhiều năm cơ mà. Cậu…sao có thể làm vậy với mình chứ?”, Liễu Chiêu Nhi chống nạnh, giả bộ phẫn nộ: “Nếu cậu cho rằng mình làm thì được thôi cậu lấy bằng chứng ra đây! Nếu như có bằng chứng xác minh thì cậu muốn thế nào cũng được”.
“Tất cả mọi người ở đây chỉ có cậu có thể tùy ý ra vào phòng của mình. Nếu không phải là cậu thì ai có thể đặt Hồng Nguyệt Châu vào phòng của mình được chứ?”, Diệp Tâm Ngữ bặm môi.
“Chứng cứ đâu? Lấy ra đây! Đừng có ngậm máu phun người”, Liễu Chiêu Nhi tỏ ra khinh thường.
Nói thì là như vậy nhưng biểu cảm của Liễu Chiêu Nhi đã quá rõ ràng. Chính là do cô ta làm. Thế nhưng có cậu Thủy chống lưng nên chẳng ai làm gì được cô ta.
“Khốn nạn”, Diệp Tâm Ngữ siết nắm đấm, thật chỉ muốn đập cho Liễu Chiêu Nhi một trận.
“Diệp Tâm Ngữ, Hồng Nguyệt Châu không phải do cô ăn trộm, nhưng cô xông vào từ đường nhà chúng tôi, đánh người nhà chúng tôi bị thương thì chuyện đó không thể chối cãi được. Nhà họ Thủy có camera, chứng cứ rành rành ra đó cô cãi thế nào?”, cậu Thủy hừ giọng.
“Anh gài bẫy tôi”, Diệp Tâm Ngữ tức run.
“Tâm Ngữ, lùi xuống”, lúc này bà cụ Diệp lên tiếng.
“Bà!”, Tâm Ngữ quay lại.
“Bà nói rồi, lùi xuống”, bà cụ Diệp mặt lạnh như băng. Diêp Tâm Ngữ bất lực, đành phải lùi qua một bên.
“Cậu Thủy, cậu cảm thấy chuyện này nên giải quyết thế nào?”, bà cụ Diệp liếc nhìn.
“Bà Diệp, vãn bối không hề có ý làm khó. Thực sự việc xông vào từ đường sẽ bị tội rất nặng. Tôi còn khiến nhà họ Diệp tức giận nữa. Thế này đi, các vị giao Diệp Tâm Ngữ cho tôi. Tôi đưa cô ấy về giao cho người trong gia tộc xử lý. Mọi chuyện đều làm theo quy tắc của gia tộc. Thế nào?”, cậu Thủy hỏi.
“Theo như quy tắc nhà họ Thủy thì trường hợp của con bé sẽ phạt ra sao?”, bà cụ Diệp hỏi tiếp.
“Tôi cũng không rõ lắm”, anh ta quay qua hỏi người bên cạnh: “Quy tắc thế nào?”
“Bẩm cậu chủ, theo như quy tắc thì phạt tội chết”, người này lập tức trả lời.
“Cái gì?", nhà họ Diệp thất kinh. Mẹ của Diệp Tâm Ngữ ngất tại chỗ
“Mẹ sao thế?”, Diệp Tâm Ngữ vội chạy tới đỡ mẹ dậy. Cô ta cũng tái mét mặt, cơ thể run lên bần bật. Bà cụ Diệp thì im lặng một hồi lâu.
“Không thể thương lượng sao?”, anh ta hỏi
Người kia lắc đầu: “Cậu chủ, cậu cũng biết đấy, quy tắc của nhà ta là bất di bất dịch. Đừng nói là người ngoài, ngay cả người nhà họ Thủy mà gặp chuyện như vậy thì cũng không thể thương lượng”.
“Bà cụ Diệp, vậy thì vãn bối cũng hết cách rồi”, anh ta thở dài.
“Có cách nào khác để giải quyết không?”, bà cụ trầm giọng rồi hỏi.
“Hả…có một cách”, anh ta làm bộ suy nghĩ, sau đó bật cười: “Nếu như bà cụ chịu giao Diệp Bồ Đề của nhà họ Diệp ra bồi thường thì tôi nghĩ nhà họ Thủy sẽ không còn ai truy cứu chuyện này nữa đâu. Và Diệp Tâm Ngữ cũng được miễn trách nhiệm”.
"Diệp Bồ Đề sao?", người nhà họ Diệp thất thanh.
“Xem ra lần này cậu hại Tâm Ngữ là vì thứ này”, người nhà họ Diệp lạnh lùng nói
Thế nhưng anh ta chỉ dửng dưng đáp lại: “Tôi đã đưa ra phương án rồi. Các người tự lựa chọn đi. Hoặc là giao người hoặc là giao vật. Nếu cả hai đều không chịu thì các người biết rồi đấy. Không phải ai cũng bắt nạt được nhà họ Thủy đâu”.
Dứt lời, người nhà họ Thủy đồng loạt bước lên. Bầu khí tức khủng khiếp bao trùm cả không gian.
Nhà họ Diệp đối mặt với kẻ địch đáng sợ, tất cả đều đồng loạt ra tay.
“Từ từ đã”, lúc này, bà cụ Diệp lên tiếng.
Đám đông quay qua nhìn. Bà cụ nhìn cậu chủ nhà họ Thủy: “Người trẻ, xem ra cậu nắm vào điểm yếu của tôi rồi. Biết là tôi không thể trơ mắt ra nhìn cháu gái mình chết mà. Nếu đã vậy…thì tôi giao Diệp Bồ Đề cho cậu”.
“Hả?", cả nhà họ Diệp sững sờ.