Sau mấy châm hạ xuống, Lâm Chính thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với Từ Thiên ở bên cạnh.
Từ Thiên hiểu ý, gọi người mau chóng lấy một túi thuốc lớn tới.
Lâm Chính phân chia thuốc xong, giao cho thần y An.
“Mau đi nấu thuốc, sau đó chế nước thuốc tắm, đặt cô Diệp vào trong thùng nước thuốc để giúp cô ấy tạo máu nối mạch!”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
An Viên liếc nhìn dược liệu trong túi thuốc, hô hấp trở nên nhanh hơn.
Đây là những vị thuốc cực kỳ quý hiếm, cái nào cũng có giá trị trên trời!
Trời ạ, sao trong tay của thần y Lâm lại có nhiều bảo bối như vậy?
“Được cứu rồi! Xem ra cô Diệp được cứu rồi!”, An Viên kích động đến mức toàn thân run rẩy.
“Thần y An, thật… thật sao? Con gái tôi thật sự vẫn còn cứu được sao?”, Khang Tuệ vẫn không dám tin, mở to mắt, run rẩy hỏi.
“Đương nhiên, những vị thuốc thần y Lâm lấy ra đều là bảo vật vô giá! Có được thuốc như vậy còn lo gì không cứu được cô Diệp chứ!”, An Viên cười đáp.
Khang Tuệ nghe vậy lập tức quỳ xuống: “Thần y Lâm, cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu!”.
“Hãy đứng dậy đi”, Lâm Chính vội đỡ Khang Tuệ dậy.
“Dược liệu quý hiếm như vậy mà thần y Lâm lại hào phóng tặng cho, làm sao Diệp Tuần Tinh báo đáp? Xin thần y Lâm nhận của tôi một lạy!”, Diệp Tuần Tinh cũng vội vàng quỳ xuống, nhưng bị Lâm Chính cản lại.
“Lần này tôi đến vốn là để cứu người, hai người không cần phải vậy. Huống hồ, dược liệu có quý giá chăng nữa, không dùng để chữa bệnh thì còn có giá trị gì?”, Lâm Chính cười đáp.
“Không ngờ thần y Lâm trẻ tuổi, y thuật không những cao siêu, mà y đức cũng hơn người như vậy. Tôi được mở mang kiến thức rồi. Khâm phục! Khâm phục!”, bà cụ Diệp vô cùng cảm khái, ánh mắt tràn ngập sự tán thưởng.
Lúc này, bà ta giống như nghĩ tới gì đó, ngẩng đầu gọi: “A Hoài!”.
“Dì!”, Diệp Hoài khẽ cúi người.
“Đi, lấy đồ vật tới đây, dì sẽ tặng cho thần y Lâm coi như trả phí chữa bệnh lần này!”, bà cụ Diệp cười nói.
“Hả?”.
Người của nhà họ Diệp ở xung quanh đều biến sắc.
“Thế nào? Dì phải lặp lại lần nữa sao?”, bà cụ Diệp nhíu mày.
“Không dám, không dám, cháu sẽ đi lấy ngay”.
Diệp Hoài vội đáp, sau đó chạy đi.
Không lâu sau, Diệp Hoài nâng một hộp gỗ đi vào.
Ông ta mở hộp gỗ ra.
Trong nháy mắt, một quả bồ đề bằng thủy tinh óng ánh trong suốt, tỏa ra hơi lạnh trong hộp xuất hiện.
“Thần y Lâm, vật này được gọi là Diệp Bồ Đề, do tổ tiên nhà họ Diệp tôi tình cờ lấy được từ một cây Thánh Bồ Đề. Nghe nói cây Bồ Đề đó một nghìn năm mới nở hoa một lần, một nghìn năm mới ra trái một lần. Một cây chỉ có một quả bồ đề, chính là Diệp Bồ Đề này. Đây là vật gia truyền của nhà họ Diệp chúng tôi, nhưng hôm nay thần y Lâm đã có ơn với nhà họ Diệp như vậy, tôi tự chủ trương tặng vật này cho thần y Lâm, hi vọng thần y Lâm đừng từ chối”, bà cụ Diệp mỉm cười nói.
“Diệp Bồ Đề?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, ánh nhìn lập tức dán chặt lên chiếc hộp đó.
Anh từng nghe đồn về nó, cũng biết sự quý giá của nó. Vốn tưởng đó chỉ là vật trong truyền thuyết, chỉ là ai đó nhàn rỗi bịa ra một vật hư ảo, không ngờ cây bồ đề thần kỳ này lại có thật.
Lâm Chính tiến tới, lặng lẽ cảm nhận khí ý lan tỏa từ Diệp Bồ Đề.
Trong nháy mắt, Lâm Chính hít thở nhanh hơn, con ngươi co lại.
“Vật này… thật là dồi dào mạnh mẽ! Diệp Bồ Đề… đúng là vật thần thánh!”.
“Xem ra nó rất được lòng thần y Lâm”, bà cụ Diệp cười nói.
“Bà cụ, vật này quý giá như vậy ai mà không thích được chứ? Nhưng tôi đến Long Xuyên không phải vì vật này, tôi chỉ muốn đến đây cứu người, vì vậy tôi không thể nhận nó được”, Lâm Chính lắc đầu.