Người nhà họ Diệp đều cảm thấy không tin nổi.
Có người biết rõ sự quý hiếm và giá trị của Diệp Bồ Đề mà còn từ chối nó…
Nên biết là ở Long Xuyên có không biết bao nhiêu người đang thèm muốn nó.
“Thần y Lâm, có lẽ cậu biết giá trị của vật này, vì sao còn từ chối nó? Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi chỉ đang cố tình thăm dò cậu, không phải thật lòng muốn tặng cho cậu?”, bà cụ Diệp nhíu mày hỏi.
“Bà cụ nghĩ nhiều rồi, tôi không có ý đó. Thực sự vật này quá quý giá, sao tôi có thể lấy nó được?”, Lâm Chính lắc đầu.
Bà cụ Diệp khẽ thở dài, do dự một lúc rồi nói: “Nếu không phải bất đắc dĩ thì ai lại muốn tặng vật gia truyền đi? Thực sự là gần đây nhà họ Diệp chúng tôi gặp phải kiếp nạn, khó mà bảo toàn. Vật này lại bị nhiều kẻ ý đồ không tốt nhắm tới, nếu không kịp thời tặng đi thì sẽ chỉ gây tai họa diệt vong cho nhà họ Diệp! Tâm Ngữ thành ra như vậy cũng là bởi nó hại!”.
Nói đến đó, bà cụ không ngừng thở dài, đầy vẻ mệt mỏi.
“Hóa ra là vậy”.
Lâm Chính gật đầu, nhìn chằm chằm Diệp Bồ Đề, trong mắt dâng lên ngọn lửa cháy bỏng.
Anh từ chối cũng chỉ vì anh quan tâm đến Diệp Tâm Ngữ, không muốn nhân lúc người khác gặp nguy mà chiếm lợi từ nhà họ Diệp.
Nhưng bà cụ Diệp đã nói đến mức đó, sao anh có thể từ chối được nữa?
Diệp Bồ Đề là bảo vật hiếm có, là thuốc quý nghìn năm, nếu dùng nó làm nguyên liệu kết hợp với Thiên Phương Thần Thạch luyện chế thành đan thì sẽ có hiệu quả như thế nào?
Lâm Chính không dám tưởng tượng.
Có lẽ nó sẽ trở thành một vũ khí bí mật để anh đối phó với Tử Vực hoặc Thiên Ma Đạo.
“Bà cụ đã nói vậy thì tôi không khách sáo mà nhận vậy”.
Anh không do dự nữa, nhận lấy Diệp Bồ Đề.
Người nhà họ Diệp trở nên sốt ruột, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Bà cụ Diệp lại thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Được! Được!”.
Lúc này, một người nhà họ Diệp bước nhanh tới.
“Bà cụ, nhà họ Thủy có người tới!”, người đó nói.
“Cái gì?”.
Mọi người ngạc nhiên.
“Nhà họ Thủy?”, bà cụ Diệp cũng tỏ ra không tin nổi.
“Vâng, bọn họ chỉ đích danh muốn gặp thần y Lâm!”, người đó lại nói.
“Gặp thần y Lâm? Hừ, người nhà họ Thủy cũng nhanh nhạy thật! Mới đó đã biết tin thần y Lâm đến Long Xuyên rồi à?”, bà cụ Diệp lạnh lùng nói: “Đuổi bọn họ đi!”.
“Bà cụ, chuyện này… không thích hợp lắm thì phải. Chúng ta làm vậy chẳng phải sẽ trở mặt với nhà họ Thủy sao?”, có người do dự hỏi.
“Thằng súc sinh của nhà họ Thủy đã hại chết cháu gái tôi, chúng ta đã trở mặt rồi, tôi còn sợ bọn họ sao? Dù gì chuyện cũng đã đến mức này, chúng ta cần gì phải nhún nhường với bọn họ?”, bà cụ tức giận mắng.
“Vâng…”.
“Chờ đã”.
Lúc này, Lâm Chính lên tiếng: “Để bọn họ vào đi, là tôi gọi bọn họ tới”.
“Cái gì?”.
Mọi người vô cùng ngạc nhiên.
“Thần y Lâm, chẳng lẽ cậu muốn gặp người nhà họ Thủy?”, bà cụ Diệp cũng ngạc nhiên.
“Phải, tôi có chút chuyện muốn tìm bọn họ! Bà cụ, làm phiền bà cho người dẫn bọn họ đến phòng khách, tôi làm xong chuyện ở đây sẽ đi gặp họ”, Lâm Chính nói.
Bà cụ Diệp do dự một lúc rồi gật đầu: “Được, thần y Lâm, tôi sẽ sắp xếp”.
Bà cụ nói xong thì quay người rời khỏi phòng.
Người nhà họ Diệp cũng đi theo.
“Hỏng rồi, bà cụ! Thế này xem ra thần y Lâm và người nhà họ Thủy là cùng một giuộc!”.
“Chẳng trách thần y Lâm lại sảng khoái đồng ý tới Long Xuyên chữa bệnh! Chắc là cậu Thủy cố tình sắp xếp anh ta tới đây để chiếm Diệp Bồ Đề, vật gia truyền của nhà họ Diệp chúng ta!”.
“Đề phòng không kịp! Đề phòng không kịp! Đầu tiên là cậu Thủy lợi dụng Tâm Ngữ, ép buộc dụ dỗ mà không có được Diệp Bồ Đề, lần này lại để thần y Lâm đến đây dùng đại ân đại đức để chúng ta chủ động dâng bảo vật. Bà cụ, lần này chúng ta thất sách rồi! Thất sách rồi!”.
“Haizz!”.
Người nhà họ Diệp đi theo sau bà cụ, liên tục cất tiếng ai oán.
“Im miệng hết cho tôi!”.
Bà cụ quát lên.
Bọn họ sững người, trở nên yên lặng.
“Chỉ cần có thể cứu sống Tâm Ngữ, Diệp Bồ Đề này… cho đi cũng được. Mọi người không cần nói nhiều nữa, nếu sau này xuống dưới tổ tiên trách tội thì cứ đổ hết lên người tôi, không liên quan đến mọi người!”, bà cụ Diệp nói, quay người bước tới tiền sảnh.
Người nhà họ Diệp lắc đầu thở dài, vô cùng bất đắc dĩ.