Cậu Thuỷ và một số cao thủ của nhà họ Thuỷ đang ngồi trong phòng khách nhà họ Diệp uống trà.
Liễu Chiêu Nhi đang gọt trái cây cho anh ta ăn.
Cô ta không hề cảm thấy buồn chút nào về cái chết bi thảm của người bạn thân nhất của mình.
Cả nhà họ Diệp bước vào phòng khách.
"Đồ khốn kiếp, cô còn dám tới đây?"
Diệp Hoài lườm Liễu Chiêu Nhi rồi quát bằng giọng lạnh lùng.
"Ồ? Tại sao tôi không thể đến đây? Tôi đã làm gì kia chứ?" Liễu Chiêu Nhi không hề biết ngượng, cười hi hi đáp.
"Nếu không phải do cô, Tâm Ngữ sao có thể chết thảm như vậy? Đến lúc này, cô còn dám nói láo? Cô đừng tưởng rằng cô là đàn bà con gái thì tôi sẽ mềm lòng. Giờ tôi sẽ cho cô biết tay!” Diệp Hoài vô cùng tức giận, lập tức bước tới.
Nhưng trong giây tiếp theo, các cao thủ nhà họ Thuỷ cũng đột ngột đứng dậy.
"Diệp Hoài tiên sinh! Ông như vậy là có ý gì? Dám bắt nạt người nhà họ Thuỷ hay sao?", cậu Thuỷ nhấp ngụm trà rồi bình tĩnh nói.
"Cái gì? Cô ta họ Thủy sao?" Diệp Hoài nhíu mày.
"Cô ta không mang họ Thuỷ, nhưng hiện tại cô ta là người của tôi. Đánh chó phải ngó mặt chủ, muốn động đến người của tôi thì chẳng phải không nể mặt tôi sao?", cậu Thủy nheo mắt nói.
"Cậu. . . " Diệp Hoài cả giận, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Được rồi, A Hoài, lui xuống trước đi”.
Lúc này, bà cụ Diệp bước vào và nhẹ nhàng nói.
“Vâng”, Diệp Hoài lùi lại một bước.
"Bà cụ Diệp, thật xin lỗi lại tới quấy rầy bà. Chỉ là tôi vừa nghe nói Lâm thần y đã tới Long Xuyên, thân là người nhà họ Thuỷ - gia tộc đứng đầu Long Xuyên nên tôi đương nhiên phải tới thăm một chút, nếu không chẳng phải không coi khách quý ra gì sao?" Cậu Thủy đặt chén trà xuống, cười ha ha nói nhưng cũng không đứng dậy chào hỏi. Rõ ràng những câu chào hỏi lịch sự kia chỉ là vẻ bề ngoài.
"Lâm thần y đến làm khách nhà họ Diệp chúng tôi, không phải đến nhà họ Thuỷ các người! Khách nhà họ Diệp, người nhà họ Thuỷ các người tới thăm làm gì?", bà cụ trầm giọng nói.
"Bà cụ Diệp, bà nói vậy nghe xa lạ quá. Nhà họ Thuỷ và nhà họ Diệp luôn là bằng hữu, thân thiết đã lâu, tại sao lại nói những lời gây chia rẽ như vậy? Khách của bà không phải cũng là khách của cậu Thuỷ này hay sao?", cậu Thuỷ cười lớn đáp.
Đúng là mặt dày!
Người nhà họ Diệp nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không thể làm gì được.
"Ai muốn gặp tôi?"
Lúc này, một giọng nói lãnh đạm vọng tới.
Sau đó, Lâm Chính tay cầm một chiếc khăn tay, vừa lau tay vừa rảo bước tới.
Cậu Thuỷ và những người khác đổ dồn ánh mắt về phía đó.
Người vừa bước tới không chỉ đẹp trai, tuấn tú mà trông còn rất khoẻ khoắn, dũng mãnh. Đây chính là bác sĩ thiên tài Lâm thường xuất hiện trên TV với y thuật xuất chúng!
"Ha ha ha, Lâm thần y đến rồi sao? Xin chào, xin chào, tôi tên là Thuỷ Thánh Văn, mọi người đều gọi tôi là cậu Thuỷ! Rất hân hạnh được làm quen!"
Cậu Thuỷ tươi cười đứng dậy, vươn tay về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không hề vươn tay ra để bắt mà trực tiếp ngồi xuống cái ghế bên cạnh, châm một điếu thuốc, lạnh lùng nhìn cậu Thuỷ lúc này đang lúng túng.
Cậu Thuỷ liếc nhìn cánh tay đang giơ ra giữa không trung, nhíu mày, nhưng vẫn nén giận rồi mỉm cười ngồi xuống.
"Lâm thần y này đúng là to gan thật đấy, dám không đưa tay ra bắt, không nể mặt cậu Thuỷ! Đúng là chán sống mà!”, người bên cạnh vô cùng tức giận, nhỏ giọng nói.
"Ha ha, hắn tốt nhất đừng để tôi khó chịu, bằng không tôi sẽ cho hắn biết chủ nhân đất Long Xuyên này là ai!" cậu Thuỷ híp mắt châm một điếu thuốc.
"Diệp Tâm Ngữ chết như thế nào?"
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
Cậu Thủy hơi ngạc nhiên.
Gia đình họ Diệp cũng rất ngạc nhiên.
Diệp Tâm Ngữ kia dường như không có bất cứ liên quan gì với Lâm thần y, tại sao Lâm thần y lại hỏi như vậy?
“Lâm thần y hỏi như vậy làm gì?” cậu Thủy tò mò hỏi.
"Các người chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi là được rồi!" Lâm Chính đáp.
"Thật sao? Vậy trước khi tôi trả lời vấn đề này, Lâm thần y có thể trả lời cho tôi một câu được không? Tôi thấy Lâm thần y tới nhà họ Diệp đã lâu rồi mới đến gặp tôi, không biết Lâm thần y vừa rồi đã làm việc gì. Chẳng lẽ là… đi chữa bệnh cho Diệp Tâm Ngữ sao?" cậu Thuỷ cười hỏi, ánh mắt dán chặt vào Lâm Chính.
"Đúng”.
Lâm Chính không chút do dự gật đầu.
"Ồ? Vậy thì Lâm thần y chưa biết rồi! Diệp Tâm Ngữ xông vào từ đường nhà họ Thuỷ tôi, đáng bị trừng phạt, nhưng sau lại vì tránh tội mà tự sát! Nếu giờ Lâm thần y cứu cô ta thì chẳng phải là không phải với nhà họ Thuỷ tôi sao? " cậu Thủy nheo mắt hỏi.
"Cái gì? Tôi muốn cứu ai mà còn phải nhìn sắc mặt người khác sao?"Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
"Không không, ý tôi không phải vậy. Tôi chỉ cảm thấy Lâm thần y nên cẩn thận kẻo chọn nhầm phe. Hiện tại người nắm quyền ở Long Xuyên cũng không phải nhà họ Diệp! Lâm thần y cũng không phải người Long Xuyên, nếu ở đây quản chuyện bao đồng, tôi chỉ lo rằng...”, cậu Thuỷ vẫn mỉm cười, nhưng trong lời nói là sự lạnh lùng và đe doạ.
"Tôi hiểu rồi”.
Lâm Chính gật đầu.
"Xem ra Lâm thần y là người rất có thức thời. Ha ha ha, tôi chỉ thích người thông minh như anh!" cậu Thuỷ lại cười nói.
Nhưng giây tiếp theo, Lâm Chính đột nhiên đổi chủ đề.
"Vậy chúng ta nói về Diệp Tâm Ngữ đi!" Lâm Chính trầm giọng nói.
Nụ cười của cậu Thuỷ đông cứng lại: "Diệp Tâm Ngữ?"
"Vừa rồi cô ấy nói mình bị các người bức chết, tốt nhất anh nên cho tôi một lời giải thích thoả đáng!"
“Giải thích… giải thích?” cậu Thuỷ sửng sốt: “Lâm thần y, anh nói những lời thật kỳ lạ, Diệp Tâm Ngữ này có liên quan gì đến anh sao?”
"Diệp Tâm Ngữ là em gái của tôi, vậy anh nói cho tôi biết ... như vậy là có liên quan đến tôi hay không?" Lâm Chính khàn giọng đáp.
"Cái gì?"
Cậu Thuỷ sững sờ.
Nhà họ Diệp cũng kinh ngạc.
Diệp Tâm Ngữ trở thành em gái Lâm thần y từ lúc nào vậy?
"Mẹ..." Diệp Tuần Tinh cũng vô cùng kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn.
"Xem ra, Lâm thần y đang định ra mặt đòi công bằng cho Tâm Ngữ rồi!", bà cụ Diệp cười nói.
"Là bởi vì Diệp Bồ Đề sao? Giờ xem ra, chúng ta trách lầm Lâm thần y rồi!"
"Chúng ta quả đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi!"
"Đúng".
Những người trong nhà họ Diệp trước đây đã nói xấu Lâm Chính đều cảm thấy xấu hổ.
"Lâm thần y, tôi không biết giữa hai người lại có quan hệ như vậy! Nhưng chuyện cũng đã rồi, giờ anh muốn thế nào?", cậu Thủy vẻ mặt không tự nhiên, hừ lạnh một tiếng.