Lâm Chính chắc chắn không thể ở Long Xuyên cả đời. Còn Thủy Thánh Võ thì có thể về đây báo thù cho nhà họ Diệp bất cứ lúc nào.
Lâm Chính kích động giết chết Thủy Thái Tử thì sẽ chỉ mang đến hậu họa cho nhà họ Diệp mà thôi. Lúc này nhà họ Diệp đã lung lay lắm rồi. Nếu gặp phải kiếp nạn này nữa thì chắc chắn là sẽ không thể nào vực dậy nổi.
“Thần y Lâm”, Thái Thương Long nói nhỏ.
Rõ ràng là anh ta cũng đồng ý với cách của Liễu Chiêu Nhi. Nếu đã làm thì phải làm tới cùng. Nhưng đường đường là nhà họ Thủy, đâu phải nói diệt là diệt được.
Vậy nên cách tốt nhất là thả mồi câu cá. Thủy Thái Tử chính là mồi.
Tuy nhiên mọi người cũng đều hiểu ra ý tứ của Liễu Chiêu Nhi. Cô ta đang kéo dài thời gian. Liễu Chiêu Nhi đang hiến kế nhưng thực ra là đang cảnh cáo Lâm Chính, rằng anh không thể giết người này. Thủy Thái Tử chết hay sống, phải xem khả năng của nhà họ Thủy có cứu được anh ta hay không.
“Thôi được, nếu đã vậy thì tôi không giết người này”, Lâm Chính gật đầu.
Liễu Chiêu Nhi thở phào. Thủy Thái Tử cũng cảm kích lắm. Anh ta nhìn Liễu Chiêu Nhi bằng ánh mắt biết ơn.
Thật không ngờ vào những lúc quan trọng thì cô gái này lại có tác dụng như vậy.
Thế nhưng một giây sau. Đột nhiên có bốn luồng khí tức phóng ra ghim vào tứ chi của Thủy Thái Tử.
Trong nháy mắt, anh ta ngã ra đất. Anh ta còn chưa kịp phản ứng thì cơn đau kịch liệt đã dội tới.
“Á”
Thủy Thái Tử đau đớn thét gào, cả người như ngất đi được. Đám người Liễu Chiêu Nhi cũng tái mặt, run rẩy.
“Giết anh thì anh trai của anh sẽ không tới tìm tôi. Đã vậy thì giữ lại cái mạng của anh. Treo anh ta lên. Tôi ở đây đợi thiên kiêu Thánh Võ. Tôi cho anh ta một ngày. Nếu anh ta muốn cứu em trai mình thì tới đây gặp tôi”, Lâm Chính điềm đạm quay người đi vào phòng.
Liễu Chiêu Nhi sững sờ. Thủy Thái Tử ngất lịm nhưng Lâm Chính chỉ ghim châm khiến anh ta bị thương chứ anh ta không hề bị nguy hiểm tới tính mạng.
Nhà họ Diệp nuốt nước bọt. Bọn họ từng nghe nói về y thuật của thần y Lâm, biết anh làm việc quyết đoán, thế nhưng không ngờ anh lại tàn nhẫn như vậy. Nhất thời, đám đông cảm thấy da đầu tê dại, họ bỗng cảm thấy sợ vị Đại Phật này.
“Thưa bà…”, người nhà họ Diệp thận trọng nhìn bà cụ Diệp với vẻ do dự.
“Chuyện này chúng ta chỉ có thể làm theo những gì mà thần y Lâm nói mà thôi. Nhà họ Thủy ức hiếp người quá đáng. Hôm nay nhà họ Diệp cùng lắm rời đi thôi”, bà cụ Diệp nói. Đám đông gật đầu tỏ vẻ quyết tâm.
Liễu Chiêu Nhi nhân lúc này chuồn ra ngoài, chạy tới nhà họ Thủy báo tin. Sau khi biết tứ chi của Thủy Thái Tử bị đánh gãy thì cả nhà họ Thủy chấn động. Nhà họ Thủy là bá chủ mới nổi của Long Xuyên, sao họ có thể bị ức hiếp như vậy chứ?
“Khốn nạn. Nhà họ Diệp to gan lắm, được thần y Lâm chống lưng nên dám vô thiên vô pháp như vậy. Phải giết”.
Đại trưởng lão của nhà họ Thủy gầm lên: “Lập tức triệu hồi toàn bộ cao thủ nhà họ Thủy, tới nhà họ Diệp cào bằng cho tôi”.
“Tuân lệnh”, một người chạy đi.
Đám cao thủ nhà họ Thủy nhanh chóng có mặt.
“Đại trưởng lão, lần này nhà họ Diệp không chỉ có thần y Lâm giúp đỡ mà còn có cả thiên kiêu thứ ba Thái Thương Long ra mặt nữa. Không dễ đối phó đâu”, Liễu Chiêu Nhi vội vàng nói.
“Thần y Lâm? Thiên kiêu thứ ba sao? Vậy thì đã sao? Thủy Thánh Võ của chúng ta không lâu trước đó đã đột phá rồi, đạt tới cảnh giới viên mãn. Thần công đã luyện thành, giờ Thánh Võ là vô địch thiên hạ. Thậm chí có thể xếp vào vị trí thứ nhất cũng nên. Một thần y Lâm và một thiên kiêu là cái thá gì? Không đám để bận tâm”, gia chủ nhà họ Thủy bước tới với khuôn mặt lạnh như băng.