Mặc dù bảng xếp hạng thiên kiêu chỉ có hai mươi nhưng sự chênh lệnh giữa các thành viên là cực kỳ lớn. Nhất là càng về top đầu thì chênh lệch càng nhiều. Nghe nói người xếp thứ năm chỉ cần dùng một chiêu thôi là có thể đánh bại người xếp thứ sáu.
Còn ví như Tư Mã Sóc Phương xếp số 20 mà giao đấu với số 18 Huyết Trường Phong thì có thể đấu được cả trăm hồi.
Số 3 Thái Thương Long và số 2 Thủy Thánh Võ chưa từng giao đấu nhưng không ai cho rằng Thủy Thánh Võ phải dùng rất nhiều chiêu mới có thể đánh bại được Thái Thương Long.
Đây chính là con át chủ bài của nhà họ Thủy và cũng là niềm kiêu ngạo của bọn họ. Dù thần y Lâm có danh tiếng lẫy lừng thì bọn họ cũng không quan tâm. Bất kỳ ai dám ức hiếp nhà họ Thủy thì họ sẽ đều đáp trả.
Một lúc sau có tới hơn 500 cao thủ của nhà họ Thủy tập trung lại. Những người biết võ công đều có mặt.
Sau đó đám đông đồng loạt bước lên xe, định lao về phía nhà họ Diệp. Lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên.
“Dừng lại”, đám người Thủy Mạc nghe thấy vậy vội quay qua nhìn.
Họ thấy một người đàn ông tóc dài từ trên nóc nhà đáp xuống.Người đàn ông có thân pháp nhẹ nhàng, động tác nhanh nhẹn, rõ ràng là đang ở phía xa mà chỉ một lúc sau đã đứng ngay trước mặt họ.
“Là Thánh Võ”.
“Thánh Võ trở về rồi”.
Nhà họ Thủy mừng lắm. Các vãn bối của nhà họ Thủy vội quỳ xuống, dập đầu. Người vừa đáp xuống chính là thiên kiêu thứ hai Thủy Thánh Võ.
“Thiên kiêu tới thật đúng lúc, em trai của con bị hại, mau cùng mọi người tới nhà họ Diệp cứu người”.
“Làm vậy chỉ hỏng việc thôi ạ. Mọi người đừng kích động, ở đây đợi, con sẽ một mình đi gặp thần y Lâm”, Thủy Thánh Võ trầm giọng.
“Một mình sao?”, Thủy Mạc giật mình.
“Đúng vậy”, Thủy Thánh Võ khẽ gật đầu, để lộ vẻ điềm nhiên: “Chuyện này con đã biết rồi, cũng biết cả những hành động gần đây của nhà họ Thủy. Thưa bố, mặc dù con là thiên kiêu thứ hai nhưng đó cũng không phải điều mà nhà họ Thủy có thể lấy ra để ức hiếp người khác. Xảy ra chuyện ngày hôm nay là do con, hơn thế còn do cả em trai con. Nếu như thằng bé không làm gì khuất tất, hại chết cô chủ nhà họ Diệp thì sao có thể bị phế tay chân chứ?”
“Muốn làm nên việc lớn vốn không được từ bất cứ thủ đoạn nào. Em con lấy Diệp Bồ Đề cho con nên mới làm vậy. Thánh Võ, con không hiểu được nỗi khổ tâm của em trai con sao?”, Thủy Mạc hừ giọng.
“Con có được võ công như ngày hôm nay không phải dựa vào ngoại vật. Mặc dù Diệp Bồ Đề rất đáng quý nhưng con coi như hư vô. Bố, chúng ta không cần nói thêm nữa, mọi người ở đây, con đi cứu Thánh Văn.
Nói xong Thủy Thánh Võ nhảy bật lên, đi về phía xa. Người nhà họ Thủy nhìn nhau.
“Gia chủ, sao có thể như vậy được?”, đại trưởng lão chau mày.
“Thánh Võ đã đi rồi thì sao chúng ta có thể khoanh tay đứng nhìn. Tới nhà họ Diệp, trợ lực cho Thánh Võ, để xem thần y Lâm làm thế nào. Nếu bọn họ không thả người thì giết họ. Nhà họ Diệp hôm nay phải thấy máu”, Thủy Mạc lạnh giọng và lao lên xe.
Đám đông cũng không còn do dự nữa, đồng loạt lao lên xe đi về phía nhà họ Diệp. Lúc này nhà họ Diệp đã sớm có sự chuẩn bị.
Bà cụ Diệp hiểu về Thủy Mạc, dù sao hai gia tộc này cũng là những gia tộc có địa vị ở Long xuyên. Mặc dù mối quan hệ giữa hai bên không hợp nhưng cũng từng hợp tác.
Với tính cách của Thủy Mạc đương nhiên ông ta sẽ dẫn theo cao thủ. Bà cụ Diệp cũng đã điều động toàn bộ các cao thủ nhà họ Diệp về nhà và bày trận chờ đợi.
Các thế lực khác đều nhận được thông tin và đổ dồn sự tập trung vào chuyện này, chờ đợi một cuộc đại chiến có tầm ảnh hưởng tới Long Xuyên.