Về đến Giang Thành, Lâm Chính lập tức đóng cửa tu luyện một ngày. Sau đó anh mang theo hoả châu tới gặp Từ Chính.
“Đây là thứ gì vậy?”, Từ Chính rất ngạc nhiên, cảm thấy vô cùng hứng thú với thứ này.
“Anh nghiên cứu thử xem, thử xem có dùng nó làm gì được không?”, Lâm Chính đáp.
“Chủ tịch Lâm, anh cũng biết việc chính của tôi hiện giờ là nghiên cứu đá chế tạo thiên tài Thiên Phương Thần Thạch, thời gian đã rất gấp rồi. Chỉ e là tôi không thể nghiên cứu nó ngay lúc này. Ngoài ra, ở chỗ tôi cũng thiếu nhân lực. Nghiên cứu thứ này cần những nhà hoá học tài giỏi, nếu không thì sẽ không giải đáp được bí ẩn bên trong nó đâu”, Từ Chính bất lực đáp.
“Anh có thể chọn bất cứ nhân tài nào mình muốn, cứ nhắn với Mã Hải là được. Còn về hoả châu, có thể đợi anh nghiên cứu hạng mục kia xong rồi tới tìm tôi lấy!”
“Được”, Từ Chính gật đầu đáp.
Lâm Chính hít một hơi, sau đó cầm theo hoả châu tiếp tục ra ngoài tu luyện.
Nhưng đến ngày thứ ba, một cuộc điện thoại gấp cắt ngang việc tu luyện của anh
Lâm Chính cau mày cầm điện thoại lên nhìn một cái, sau đó đột nhiên ngẩn người rồi lập tức bấm nút nghe.
“Mấy ngày nay anh chạy đi đâu vậy? Sao em gọi mãi không được?”, đầu dây bên kia vọng tới giọng nói lo lắng và gấp gáp của Tô Nhu.
“Anh… anh có chút việc”, Lâm Chính ấp úng trả lời.
“Anh mau tới đây, hôm nay chúng ta phải đi chúc thọ bà nội! Anh quên rồi sao? Mau về nhà đi. Em đã chuẩn bị quần áo cho anh rồi”, Tô Nhu vội vã nói.
“Được, anh về ngay đây”.
Lâm Chính vội vã phi ra khỏi học viện Huyền Y Phái,
Lúc này Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đã chờ sẵn dưới nhà.
Hai người họ ít khi lên đồ như thế này, đặc biệt là Trương Tinh Vũ hôm nay trang điểm rất cầu kỳ.
Thấy Lâm Chính vội vã chạy tới, hai người họ lập tức cau chặt mày lại.
“Khỏi cần lên nhà thay quần áo, lên xe mà thay!”
“Trên xe?”, Lâm Chính ngẩn người.
“Cái gì? Đàn ông con trai như cậu ai mà thèm để ý! Lên xe mau!”, Trương Tinh Vũ hừ lạnh, sau đó ngồi luôn vào trong xe.
Tô Quảng chỉ cười mà không nói gì.
Lâm Chính bất lực, chỉ đành chui vào trong xe thay bộ quần áo mà Tô Nhu đã chuẩn bị.
Chiếc xe đi về hướng Long Xuyên.
“Nghe đây Lâm Chính, lần này là tới chúc thọ mẹ nuôi tôi. Cậu chắc chưa biết mẹ nuôi tôi rồi. Bà ấy là như thế này ở Long Xuyên!”, nói rồi giờ ngón tay cái lên một cách vô cùng khoa trương. Bà ta đắc ý nói: “Đến đó rồi phải biết tinh ý quan sát, lựa lời mà nói. Không biết nói gì thì tốt nhất là ngậm miệng lại, đừng có chọc cho mẹ nuôi tôi nổi giận. Hiểu chưa?”
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
Trương Tinh Vũ hài lòng nói với Tô Nhu: “Tiểu Nhu, con đúng thật là, Tâm Ngữ đã đến Giang Thành, sao không gọi điện báo cho bố mẹ? Đợi khi đến Long Xuyên, con phải tranh thủ bồi đắp tình cảm với nó! Nhà chúng ta sau này chỉ trông chờ vào Tâm Ngữ thôi!”
“Mẹ à, mẹ đừng thực dụng như vậy có được không? Chúng ta không nên làm lố vậy đâu, cứ như bình thường là được. Huống hồ chỉ là buổi tiệc mừng thọ, chắc chắn sẽ rất đông người. Chúng ta tặng tấm lòng thành, sau đó ăn bữa cơm rồi về không phải là được rồi sao. Đừng thêm phiền phức cho họ!”, Tô Nhu bất lực đáp.
“Sao con lại nói vậy? Mẹ nghe nói Tâm Ngữ mới bị ốm nặng, là con bảo Lâm thần y đến Long Xuyên chữa bệnh cho nó. Theo lý mà nói, con là ân nhân cứu mạng nó!”
“Đều là người một nhà, tính toán chuyện đó thì xa lạ quá”, Tô Nhu thở dài, cảm thấy khó chịu vì mẹ mình.
Trương Tinh Vũ mặc kệ, vẫn ba la bô lô suốt quãng đường đi.