TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2895 “TIÊN NHÂN HÀ TẤT PHẢI ÉP NGƯỜI NHƯ THẾ?

“Là thần y Lâm

“Tốt quá, chúng ta được cứu rồi”.

“Thần y Lâm tới rồi”.

Người nhà họ Diệp mừng rơn, ai cũng rơi nước mắt, quỳ lạy Lâm Chính.

“Thần y Lâm, xin cậu hãy cứu nhà họ Diệp”, Diệp Tuần Tinh điên cuồng khấu đầu, máu tươi túa ra mà ông ta vẫn không chịu dừng lại. Đây là người duy nhất có thể cứu được nhà họ Diệp

Lâm Chính nhìn Diệp Tuần Tinh, tiếp tục quay qua nhìn Trấn Nguyệt Tiên Nhân. Chỉ vậy thôi mà Lâm Chính cũng đã có thể cảm nhận được khí tức phi phàm của bà ta rồi. Quả là đáng sợ.

“Bái kiến Trấn Nguyệt Tiên Nhân”, Lâm Chính chắp tay, tỏ vẻ khách khí.

“Cậu là ai?”

“Thần y Lâm của Giang Thành”.

“Chưa từng nghe qua. Vẫn là câu nói đó, những người dám ngăn cản bản tôn thì giết chết không tha. Cậu muốn chết ở đây cùng đám người kia hay gì?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân lạnh giọng.

“Tôi biết Đại Tiên có thù với nhà họ Diệp, có điều tôi nghĩ nhà họ Diệp không có chuyện vô duyên vô cớ đi đắc tội với Tiên Nhân. Có thể là có sự hiểu lầm nào đó, mong Đại Tiên bớt giận, chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện, giải quyết sự việc”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Giải quyết? Hừ! Tôi nói rồi, hoặc là các người khiến con trai tôi sống lại hoặc là tôi sẽ tiêu diệt cả nhà họ Diệp. Cậu đã nói được như vậy thì tôi để cậu lựa chọn. Nếu cậu cứu sống được con trai tôi, tôi sẽ đồng ý tha cho nhà họ Diệp. Còn đồng ý liên minh với họ, bảo vệ họ tới khi tôi chết nữa. Không biết cậu làm được không?”,Trấn Nguyệt Đại Tiên cười lạnh. Cậu Bùi cũng cười theo.

“Dù y thuật của thần y Lâm cao cường thì cũng không thể nào hồi sinh người chết mà”.

“Tôi từng nghe qua về y thuật của thần y Lâm. Đúng là cậu ấy có thể làm được điều đó, nhưng là đối với những người chết chưa lâu. Còn con trai của Trấn Nguyệt Tiên Nhân đã chết không biết bao nhiêu năm rồi. Cứu sống kiểu gì? Nếu cậu ta làm được thì khác gì là thần tiên?”

“Đúng vậy”, đám đông bàn tán xôn xao.

“Thần y Lâm, cậu mặc kệ chúng tôi. Kiếp nạn này tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Nhà họ Diệp cũng đã quyết tâm, chúng tôi không thể để liên lụy tới cậu được. Cậu mau rời khỏi đây đi”, bà cụ Diệp được người nhà đỡ dậy bèn nói.

“Bà đừng khách sáo. Tôi nói rồi, Tâm Ngữ là em gái tôi, chuyện của nhà họ Diệp cũng là chuyện của tôi. Hôm nay tôi đã tới thì chắc chắn là tôi phải bảo vệ nhà họ Diệp”, Lâm Chính nói.

“Khốn nạn, cậu khinh thường bổn tọa đúng không?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân tức giận, phóng ra khí tức từ khoảng không.

“Quỳ xuống! Đồ ngông cuồng”, luồng khí tức giáng xuống như núi đè người.

Phần dưới của Lâm Chính bị ép mạnh xuống. Thế nhưng anh vẫn đứng đó, không hề nhúc nhích giống như không hề bị ảnh hưởng. Trấn Nguyệt Tiên Nhân chau mày: “Thật không ngờ cậu cũng có chút thực lực nhỉ”.

“Tiên Nhân hà tất phải ép người như thế?”, Lâm Chính lắc đầu.

“Bổn tọa hôm nay tới đây là để ép người, cậu làm gì được?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân quát lớn, lao về phía Lâm Chính.

Lâm Chính cảm nhận được sức mạnh như của ngàn binh vạn mã lao về phía mình mà anh không thể nào dùng từ ngữ để miêu tả được. Anh biết kẻ địch phi phàm nên lập tức lấy Hông Mông Long Châm ra ghim vào huyệt đồng thời khởi động Lạc Linh Huyết đấu lại Trấn Nguyệt Tiên Nhân.

Sức mạnh gia tăng, khí tức của anh cũng tăng lên cực điểm. Trấn Nguyệt Tiên Nhân giật mình.

“Kẻ này, phải giết, Nguyệt Toái Tinh Hà”, bà ta gầm lên, hai tay tung ra chưởng ánh sáng đổ dồn về phía Lâm Chính.

Lâm Chính chau mày, lập tức né đòn. Những nơi luồng ánh sáng đi qua đều biến thành cát bụi, thật khủng khiếp.

Đọc truyện chữ Full