Trấn Nguyệt Tiên Nhân bàng hoàng nhìn lên bóng hình đó. Bà ta cảm thấy đầu óc trống rỗng. Cuối cùng thì bà ta cũng nhận thức được sự khủng khiếp của Lâm Chính.
“Kẻ này sở hữu dị vương hỏa, lại còn rót cả dị hỏa vào Tịnh Thế Bạch Liên, mượn kết cấu bên trong của nó để gia tăng sức mạnh của chính nó. Sau đó cậu ta cho phóng sức mạnh đó ra và hấp thụ ngược vào chính cơ thể của mình. Vì vậy chỉ trong thời gian ngắn thôi thì cậu ta đã đạt tới cảnh giới tuyệt đỉnh”.
“Thế nhưng, tại sao người này lại có thể luyện ra được dị vương hỏa chứ? Và cậu ta làm thế nào để có thể hấp thụ và biến nó thành sức mạnh vậy?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân tái mặt.
Chiêu thức của Lâm Chính đã vượt quá khả năng tưởng tượng của bà ta. Có điều, Trấn Nguyệt Tiên Nhân sao có thể từ bỏ được.
Bà ta hét lớn. Cơ thể phóng ra ánh sáng, một dấu ấn xuất hiện giữa trán của bà ta. Luồng khí tức lạnh lẽ bao trùm lấy cơ thể Tiên Nhân.
“Bà vẫn còn muốn chiến đấu à?”, Lâm Chính nhìn xuống bằng vẻ vô cảm.
“Dù cậu có công lực khủng khiếp thì tôi cũng không sợ! Giết!”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân gầm gừ và nhảy lên hóa thành ánh sáng lao về phía Lâm Chính.
Khí tức xung quanh bà ta khiến nhiệt độ không khí giảm xuống rõ rệt, dường như băng hàn đã bao phủ cả không gian. Lâm Chính cũng không hề khách khí.
Trong nháy mắt đám đông chỉ nhìn thấy đường sáng di chuyển, mà mỗi nơi nó đi qua đều khiến đất đá vỡ vụn. Có lẽ người dân Long Xuyên sẽ không bao giờ có thể quên được cảnh tượng đó.
Cả không gian chấn động. Âm thanh nặng nề vang lên.
Cuối cùng thì…Bùm! Hai bên va chạm trực tiếp. Sức mạnh bùng nổ, lan rộng trong không gian. Lấy nhà họ Diệp làm trung tâm, sóng sức mạnh phóng cả hàng km khiến đèn đường nổ tung.
Còn nhà họ Diệp thì càng đáng sợ hơn, cảm tưởng ngày tận thế đang giáng xuống. Mây mù tản ra, cảm tưởng nhìn thấy cả hành tinh khác. Những người đứng gần đều bị thương tới mức sứt đầu mẻ trán.
Người dân sợ hãi hét lớn, tháo chạy tán loạn. Cả Long Xuyên trở nên hỗn loạn, giao thông bị ngưng trệ, cảnh sát phải điều động lực lượng đi xử lý. Thủy Thánh Võ vẫn đứng đó. Anh ta vội ngước lên nghìn thì phát hiện hai người kia vẫn chưa tách ra.
Nhưng có vẻ như Trấn Nguyệt Tiên Nhân không đấu lại được Lâm Chính. Hỏa diễm trên cơ thể anh bốc lên ngùn ngụt, áp đảo cả khí tức của Trấn Nguyệt Tiên Nhân và dần dần nuốt gọn lấy bà ta. Bà ta trố tròn mắt, để lộ vẻ kinh hãi, cô gắng dồn lực chống lại.
Thế nhưng dù bà ta có cố gắng như thế nào thì cũng không thể chặn được đòn tấn công của anh.
“Á”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân cùng đường, đành từ bỏ phòng ngự, chưởng thẳng vào ngực Lâm Chính với ý đồ liều chết với anh. Rõ ràng là bà ta đã đánh giá thấp Lâm Chính.
Rầm! Lúc bà ta quyết định từ bỏ phòng ngự thì ngọn lửa đã nhân cơ hội dội thẳng lên người bà ta.
Vụt! Trấn Nguyệt Tiên Nhân từ trên không trung rơi thẳng xuống đất.
Rầm...Mặt đất rung chuyển.
“Kết thúc rồi”, Thủy Thánh Võ nhắm mắt, nín thở.
Lâm Chính dừng lại, nhìn Trấn Nguyệt Tiên Nhân ở dưới đất. Anh khẽ đáp xuống và bước tới.