Lúc này Trấn Nguyệt Tiên Nhân đã không còn năng lực siêu nhiên như trước đó nữa. Mà thay vào đó là tình trạng trông vô cùng thê thảm. Ngực bà ta bị đánh hõm sâu, hơn nữa lửa thiêu ở nhiệt độ cao khiến cơ thể bà ta đen xì như bị nướng chín.
Miệng bà ta rớm máu. Ngay cả máu cũng nhớp nhúa và bốc khói
Rõ ràng là nhiệt độ cơ thể bà ta đã vượt mức bình thường rồi. Nếu không phải do thể chất đặc biệt thì bà ta không thể nào cầm cự được tới lúc này.
“Bà còn muốn chiến đấu tiếp hay không?”, Lâm Chính chắp tay sau lưng, điềm đạm hỏi.
“Cậu...lắm lời thế? Khụ khụ...thắng làm vua thua làm giặc. Tôi đã không còn sức chiến đấu rồi. Cậu muốn giết thì cứ giết. Hà tất phải nhiều lời. Cậu đang cười tôi đúng không?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân nằm giữa đống đổ nát, nhìn Lâm Chính bằng vẻ bất cam.
Anh không nói gì, chỉ bước tới trước, đưa tay ấn lên cổ và trán của bà ta.
Trong nháy mắt, con ngươi bà ta lồi ra. Bà ta bỗng cảm thấy cơn đau dần biến mất.
“Chuyện gì vậy? Cơ thể...tôi không còn cảm thấy đau nữa. Cậu đã làm gì tôi vậy?”, bà ta bàng hoàng.
“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ đang giúp bà ổn định thương thế. Nếu bà muốn hồi phục thì vẫn cần phải điều trị thêm”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Cậu không giết tôi sao?”, bà ta chau mày.
“Tôi và bà vốn không thù không oán, chẳng qua là do bà ép người quá. Nếu như bà đồng ý không truy cứu chuyện nhà họ Diệp thì đương nhiên là tôi cũng sẽ không động vào bà làm gì. Giờ chủ yếu là xem bà thế nào thôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Trấn Nguyệt Tiên Nhân không dám tin. Bà ta sững sờ nhìn Lâm Chính, sau đó bật cười ha hả: “Ha ha, thú vị. Con người cậu vừa không muốn tôi gây rắc rối cho nhà họ Diệp vừa không muốn giết tôi. Một người yếu đuối như thế thì sao có thể làm được chuyện lớn”.
Lâm Chính không nói gì.
“Được. Con người tôi cũng thuộc dạng biết điều. Tôi đã bại trong tay cậu thì tôi sẽ không gây rắc rối với nhà họ Diệp nữa. Đổi lấy cái mạng sống này chẳng phải tốt hơn báo thù sao”, bà ta nheo mắt cười.
“Các hạ có thể nói như vậy thì tôi yên tâm rồi. Bà cũng không phải người bình thường. Nói lời là sẽ giữ lời đúng không?”
“Yên tâm, bổn tọa ghét nhất là thất hứa. Tôi đã nói thì đương nhiên là làm. Nhà họ Diệp, từ giờ tôi sẽ không động tới họ nữa”.
“Được. Tôi tin bà”, Lâm Chính gật đầu, bước tới châm cứu cho bà ta. Một lúc sau, bà ta đã hồi phục không ít và có thể đứng dậy được.
Bà ta ngạc nhiên lắm, bèn nhìn tay của mình sau đó lầm bầm: "Y thuật của cậu thật thần kỳ. Rõ ràng là tôi đã cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình bị phá hủy rồi, đến cả trái tim dường như cũng nát ra, vậy mà cậu châm cứu có vài nhát tôi đã cảm thấy như chưa hề hấn gì...Rốt cuộc đây là y thuật gì vậy” “
“Chút thủ pháp thôi mà. Thế nhưng bà nói đúng rồi, kinh mạch và lục phủ ngũ tạng của bà đã bị tổn thương nghiêm trọng. Giờ tôi chỉ đang ổn định thương thế cho bà thôi chứ chưa thể chữa khỏi được. Nếu bà muốn hồi phục hoàn toàn thì vẫn cần thời gian”, Lâm Chính nói .
“Được được. Vậy cậu mau chữa cho tôi đi”.
“Không cần vội. Ở đây là không có đủ đồ nghề thiết bị, chúng ta tìm một y quán nào đó mới được”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Trấn Nguyệt Tiên Nhân hít một hơi thật sâu, cùng Lâm Chính đi ra khỏi nhà họ Diệp.