TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2904 “ĐÚNG LÀ CÓ VIỆC MUỐN NHỜ THẦN Y LÂM!”.

Đừng nói là sáu bảy phần, dù chỉ có một phần mười nghìn hay thậm chí là một phần trăm nghìn hi vọng cũng là tin vui cực lớn đối với Trấn Nguyệt Tiên Nhân.

Chỉ cần có thể cứu được con trai, dù là núi đao biển lửa, bà ta cũng sẵn sàng thử một lần!

“Tiên Nhân xin hãy đứng dậy”, Lâm Chính vội vàng đỡ Trấn Nguyệt Tiên Nhân dậy, mỉm cười nói: “Tiên Nhân cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức. Nhưng tình trạng hiện nay của con trai bà rất phức tạp, tôi không dám tùy tiện nói khoác, mọi thứ còn phải giám định chẩn đoán xong mới có thể biết được”.

“Phải vậy, phải vậy, thần y Lâm nói phải!”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân liên tục gật đầu, nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.

“Ông Diệp Tuần Tinh!”, Lâm Chính ngẩng đầu.

“Thần y Lâm có gì phân phó?”, Diệp Tuần Tinh vội tiến tới.

“Làm phiền ông cho người đưa Tiên Nhân đến y quán gần đây, chuẩn bị dược liệu và dụng cụ, tôi sẽ chữa trị cho Tiên Nhân”.

“Cứ để tôi lo!”, Diệp Tuần Tinh vội vàng gật đầu, sau đó cung kính nói: “Tiên Nhân, mời đi bên này”.

“Làm phiền rồi!”.

Trấn Nguyệt Tiên Nhân gật đầu, sau đó rời đi cùng Diệp Tuần Tinh.

Những thế tộc khác nhìn thấy cảnh này đều lộ vẻ kinh hãi.

Nhiều người mặt xám như tro, toàn thân run rẩy.

Bọn họ không ngờ thần y Lâm lại đánh bại được Trấn Nguyệt Tiên Nhân!

Nếu vậy, Trấn Nguyệt Tiên Nhân chắc chắn sẽ đứng về Lâm Chính, mà quan hệ giữa Lâm Chính và nhà họ Diệp rất thân thiết. Nhà họ Diệp được thần y Lâm và Trấn Nguyệt Tiên Nhân chống lưng, cả Long Xuyên ai dám đối đầu với nhà họ Diệp?

Bây giờ bọn họ làm ra chuyện như vậy, nhà họ Diệp chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Đến lúc đó, tất cả thế tộc ở đây sẽ bị nhà họ Diệp lần lượt tính sổ, chẳng phải gia tộc bọn họ sẽ chết chắc?

Thế là bọn họ run rẩy sợ hãi, cảm giác như rơi vào hầm băng.

Đặc biệt là cậu chủ nhà họ Bùi, anh ta ngã ngồi xuống đất, cúi thấp đầu, đôi môi không còn sắc máu không ngừng run rẩy: “Tiêu rồi, tiêu cả rồi, mình đã hại nhà họ Bùi, mình đã hại nhà họ Bùi, mình là tội đồ của nhà họ Bùi!”.

Nói đến đó, anh ta lập tức ôm đầu gối gào khóc, hoàn toàn suy sụp.

Lâm Chính quay người nhìn bà cụ Diệp.

“Bà cụ cảm thấy nên xử lý những người này thế nào?”.

“Thần y Lâm nghĩ sao?”, bà cụ Diệp mỉm cười hỏi.

“Bọn họ lòng tham không đáy, có thể giết cũng có thể không. Nhưng giết cũng chỉ để trút giận, không có lợi ích gì cả, còn nếu không giết thì có thể lấy được lòng người. Bà cụ hãy tự cân nhắc lợi hại”, Lâm Chính nói.

“Tuy những người này rất đáng hận, tôi chỉ muốn giết bọn họ cho hả giận, nhưng bọn họ hầu như chiếm một nửa Long Xuyên. Nếu tôi giết bọn họ, tạo nhiều sát nghiệp, sau này ắt sẽ mang lại tai họa cho nhà họ Diệp, vậy thì chẳng thà tôi tha cho bọn họ!”, bà cụ Diệp nói.

“Thiện”, Lâm Chính khẽ gật đầu, sau đó lại đổi giọng: “Nhưng có một người tôi phải xử lý!”.

“Ai?”, bà cụ Diệp tò mò hỏi.

Lâm Chính không lên tiếng, nhìn về phía cậu Bùi, sau đó vung tay.

Ầm!

Một cánh tay của cậu Bùi lập tức nổ tung, cơn đau dữ dội khiến anh ta gần như hôn mê.

“Cậu chủ!”.

Người nhà họ Bùi biến sắc, vội đỡ cậu Bùi dậy, nhưng không dám nổi giận.

“Tôi vốn muốn giết anh, nhưng người như anh không xứng chết trong tay tôi. Tôi đánh tàn phế một cánh tay của anh trước, lấy đó cảnh cáo, hi vọng sau này anh sẽ làm người tốt. Nếu sau này còn làm ra chuyện ngang ngược nữa, tôi sẽ khiến anh chết không toàn thây!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Vâng… Vâng… cảm ơn thần y Lâm, cảm ơn thần y Lâm…”, cậu Bùi run rẩy nói, sắc mặt trắng bệch.

Bà cụ Diệp chống gậy đi tới trước, lớn tiếng nói: “Mọi người, tôi đại diện cho nhà họ Diệp bỏ qua hết mọi chuyện hôm nay, chỉ hi vọng mọi người có thể giúp đỡ nhà họ Diệp tôi xây dựng lại vườn nhà. Nếu các vị đồng ý, sau này đều sẽ là bạn của nhà họ Diệp! Mọi người nghĩ thế nào?”.

Nghe vậy, gia chủ các gia tộc vốn đang có vẻ mặt xám xịt đều ngẩng phắt lên nhìn bà cụ Diệp, vô cùng ngạc nhiên.

“Bà cụ nói thật sao?”.

Người nhà họ Triệu là người đầu tiên nhảy cẫng hét lên.

“Tôi xin lập lời thề ở đây, từ nay về sau, bất cứ ai của nhà họ Diệp cũng sẽ không truy cứu chuyện này, các vị yên tâm”, bà cụ Diệp nói.

Gia chủ nhà họ Triệu lập tức kích động đến đỏ mặt tía tai, vội vàng chắp tay: “Bà cụ rộng lượng khoan dung, chúng tôi rất hổ thẹn. Nhà họ Triệu xin cống hiến sức lực gia tộc giúp nhà họ Diệp xây dựng!”.

“Bà cụ Diệp, nhà họ Tiêu cũng vậy”.

“Bà cụ Diệp, nhà họ Lý rất hổ thẹn vì chuyện ngày hôm nay, tôi đại diện cho nhà họ Lý sẵn lòng lấy ra nửa số gia sản trợ giúp nhà họ Diệp xây dựng lại!”.

“Tôi nữa!”.

“Tôi cũng vậy!”.

“Nhà họ Vương chúng tôi cũng vậy!”.

Mọi người thi nhau hô lên, chắp tay hành lễ với bà cụ Diệp.

Giờ phút này, không ai không khâm phục.

Bà cụ Diệp nở nụ cười, nói: “Được! Được! Rất tốt! Chuyện xây dựng lại thì không vội, hôm nay cũng là tiệc thọ của tôi. A Tuệ, hãy tìm khách sạn mở tiệc lại lần nữa, hôm nay mẹ phải thết đãi mọi người thật tốt!”.

“Vâng thưa mẹ!”, Khang Tuệ nở nụ cười, liên tục gật đầu.

Người nhà họ Diệp đều vui mừng hoan hô.

Diệp Tâm Ngữ ở trong đám đông nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt lấp lánh.

Cô ta biết nhà họ Diệp có thể vượt qua kiếp nạn này là nhờ vào Lâm Chính.

Lâm Chính dường như không định tranh công, thấy cũng đã đến giờ bèn lặng lẽ rời đi.

Nhưng anh vừa đi, một bóng người đứng ra chặn đường anh.

Đó là Thủy Thánh Võ.

“Thần y Lâm định rời đi sao? Đúng là làm chuyện tốt không để lại tên!”.

“Thánh Võ thiên kiêu có gì chỉ giáo?”, Lâm Chính chắp tay.

“Thần y Lâm, xin hỏi vì sao anh lại tha cho Trấn Nguyệt Tiên Nhân?”, Thủy Thánh Võ tiến gần thêm, hỏi.

“Tôi là một bác sĩ, cứu giúp người bệnh là thiên chức, sao có thể hại người?”, Lâm Chính lắc đầu.

“Thế à? Còn thôn Dược Vương thì sao? Hồng Nhan Cốc thì sao? Thần y Lâm, với hiểu biết của tôi về anh, nếu không có lợi ích nào, anh sẽ không nương tay! Nếu như tôi đoán không lầm, anh không giết Trấn Nguyệt Tiên Nhân cũng là muốn bà ta làm việc cho anh?”, Thủy Thánh Võ mỉm cười nói.

Lâm Chính nhíu chặt mày.

“Xem ra tôi nói đúng rồi. Trừ chuyện này ra, không để bà cụ Diệp giết những người đó cũng là muốn lợi dụng nhà họ Diệp khống chế bọn họ. Dù sao bây giờ anh cũng đang đối kháng với Thiên Ma Đạo, việc tốt thì được lòng người. Có lẽ một ngày nào đó anh sẽ dùng đến những người này, cho nên hôm nay mới nương tay, không giết hết bọn họ đúng không?”.

“Thánh Võ thiên kiêu quả nhiên danh bất hư truyền, khâm phục”, Lâm Chính mỉm cười, trong lòng căng thẳng.

Không hổ danh là thiên kiêu hạng hai, mắt quan sát nhìn thấu lòng người đúng là người thường không sánh được.

“Thần y Lâm quá khen! Nếu thần y Lâm không chê, sau này Thiên Ma Đạo đến xâm phạm, thần y Lâm có thể thông báo cho Thánh Võ bất cứ lúc nào. Dù là chân trời góc biển, Thánh Võ cũng sẽ đến trợ giúp thần y Lâm!”, Thủy Thánh Võ chắp tay cười nói.

“Ồ?”, Lâm Chính hơi bất ngờ, nhìn Thủy Thánh Võ: “Thánh Võ thiên kiêu có việc muốn nhờ tôi sao?”.

“Đúng là có việc muốn nhờ thần y Lâm!”.

“Chuyện gì?”, Lâm Chính hỏi.

Thủy Thánh Võ suy nghĩ một lúc, lên tiếng: “Bảy ngày sau, thiên kiêu hạng nhất sẽ cử người đến chiến đấu với tôi, muốn giành được Thiên Kiêu Lệnh của tôi. Thực lực của người đó không tầm thường, tôi hi vọng lúc giao đấu với người đó, thần y Lâm có thể ở gần xem chiến. Nếu tôi thất bại, hi vọng thần y Lâm có thể ra tay cứu mạng tôi!”.

“Thiên kiêu hạng nhất?”, Lâm Chính ngạc nhiên.

Người đứng đầu trên bảng xếp hạng thiên kiêu?

Đọc truyện chữ Full