Ở trong mắt người của giới võ thuật Long Quốc, thiên kiêu hạng nhất luôn là nhật vật cấp bậc truyền thuyết.
Thiên kiêu hạng nhất luôn ở ẩn, chuyên tâm tu luyện. Người từng gặp anh ta vô cùng ít ỏi, thực lực của anh ta nghe đồn đã đạt tới cảnh giới siêu phàm, không phải võ giả tầm thường có thể so bì. Có người từng nói, tất cả thiên kiêu trên bảng thiên kiêu cùng hợp sức có lẽ cũng không chống đỡ được mười chiêu của thiên kiêu hạng nhất.
Mặc dù Thủy Thánh Võ là thiên kiêu hạng hai, nhưng chệnh lệch với hạng nhất quá lớn.
Khi anh ta thành danh, thiên kiêu hạng nhất đã vang danh thiên hạ, trở thành truyền thuyết.
Lần khiêu chiến này còn là thiên kiêu hạng nhất cử người đến chiến đấu, không phải đích thân anh ta ra tay. Nếu anh ta đích thân ra tay, e rằng Thủy Thánh Võ còn không có cả dũng khí để xuất chiến.
“Anh ta cử ai tới?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Nghe nói là em trai của anh ta. Em trai của thiên kiêu hạng nhất luôn đi theo anh trai tu luyện, được anh ta hướng dẫn, được anh ta giáo hóa. Mặc dù thiên phú của em trai anh ta không bằng anh trai, nhưng thực lực rất đáng sợ. Từ lâu đã nghe nói em trai anh ta muốn lấy Thiên Kiêu Lệnh giành vị trí thiên kiêu hạng hai.
"Tôi vốn không ưa rắc rối, định nhường Thiên Kiêu Lệnh hạng hai cho hắn, nào ngờ hắn tuyên bố sẽ giết tôi để khẳng định danh hiệu thiên kiêu. Tôi không còn lựa chọn nào khác chỉ đành chấp nhận chiến đấu, mà giao đấu thì sẽ không chết không thôi. Nếu tôi thất bại thì tôi sẽ chết, nếu tôi muốn thắng thì ắt phải giết chết em trai anh ta.
"Em trai anh ta mà chết, chắc chắn anh ta sẽ trút giận lên nhà họ Thủy chúng tôi. Đến lúc đó, nhà họ Thủy sẽ gặp họa vì tôi, như thế tôi thà một mình tôi chết!”, Thủy Thánh Võ bất đắc dĩ thở dài.
“Vì thế nên anh định cố tình thua người kia, để người kia giết chết anh, sau đó lại nhờ tôi cứu sống?”, Lâm Chính hỏi.
“Đúng vậy!”, Thủy Thánh Võ liên tục gật đầu.
“Đó cũng là một cách!”.
Lâm Chính bừng tỉnh.
Chẳng trách Thủy Thánh Võ lại khách sáo với Lâm Chính như vậy, hóa ra từ lúc đó anh ta đã muốn nhờ vả Lâm Chính.
“Tôi có thể đồng ý với anh, nhưng anh phải nhớ rõ lời anh đã hứa. Sau này Giang Thành gặp nạn, anh phải nhanh chóng đến trợ giúp, phải nghe lời hiệu triệu của tôi!”, Lâm Chính thở ra, cực kỳ nghiêm túc nói.
“Thần y Lâm cứ yên tâm, Thánh Võ đã hứa thì sẽ dùng mạng đảm bảo, quyết không nuốt lời!”.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu: “Tôi đến y quán chữa trị cho Trấn Nguyệt Tiên Nhân trước, bảy ngày sau tôi sẽ tới đúng hẹn!”.
“Thánh Võ cung kính chờ đợi thần y Lâm tới!”.
Thủy Thánh Võ vội vàng chắp tay hành lễ.
Lâm Chính quay người rời đi.
Thủy Thánh Võ lập tức đứng tại chỗ dõi theo, một lúc lâu sau, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Cao thủ nhà họ Thủy ở gần đó chạy lại, vừa đau khổ vừa buồn bã.
“Cậu chủ, chuyện cậu nói là thật sao? Vì sao cậu không nói với chúng tôi?”, người nhà họ Thủy lau nước mắt, hỏi.
“Nói với các người thì có tác dụng gì? Các người cũng không giúp được tôi”.
Mọi người nghe thế thì im lặng.
Phải, nhân vật ở cấp bậc này đâu phải bọn họ có thể xử lý được?
Thật ra nhà họ Thủy đã không còn phù hợp với Thủy Thánh Võ nữa rồi.
“Mọi người không cần lo lắng, có sự trợ giúp của thần y Lâm, tôi chắc chắn không chết được. Danh hiệu thiên kiêu hạng hai đối với tôi mà nói là một gánh nặng, lần này tặng quách cho người khác sẽ bớt được nhiều rắc rối! Phen này phải trông cậy vào thần y Lâm rồi!”.
Thủy Thánh Võ mỉm cười, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Đợi người nhà họ Diệp phản ứng lại tìm tới Lâm Chính, Lâm Chính đã đến y quán.
Diệp Tuần Tinh đã đợi ở đó từ sớm.
“Thần y Lâm!”, Diệp Tuần Tinh cúi người, vô cùng cung kính.
“Sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?”, Lâm Chính hỏi.
“Đã sắp xếp ổn thỏa theo lời dặn của thần y Lâm, bây giờ Tiên Nhân đang nghỉ ngơi trong y quán, đợi thần y Lâm chữa trị”.
“Được, ông vất vả rồi, quay về nghỉ ngơi đi”, Lâm Chính gật đầu đáp.
“Thần y Lâm khách sáo rồi, sau này người nhà họ Diệp sẽ nghe theo lời sai bảo của thần y Lâm!”.
Diệp Tuần Tinh nói xong thì quỳ xuống đất, dập đầu với Lâm Chính, sau đó mới rời đi.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn ông ta, sau đó mời bước vào trong y quán.
Trấn Nguyệt Tiên Nhân nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Rõ ràng châm bạc trên người bà ta đã không còn hiệu lực giảm đau.
Chủ của y quán là một bác sĩ Đông y lâu năm. Khi biết thần y Lâm tới, ông ta đã đợi ở đây từ sớm, nhưng lại không dám châm cứu cho Trấn Nguyệt Tiên Nhân.
“Cậu chính là thần y Lâm sao? Tôi là chủ của y quán Thanh Tùng, Lý Tiên Hà. Thần y Lâm, ngưỡng mộ đã lâu!”, ông lão hơi cúi người.
“Ông Lý khách sáo rồi! Tình trạng người bệnh không lạc quan cho lắm, tôi phải chữa trị cho bà ấy trước”, Lâm Chính cũng cúi người đáp lại, sau đó vội vàng bắt tay chữa trị.
Lý Tiên Hà giúp đỡ Lâm Chính.
Sau một hồi chữa trị, Lâm Chính đã toát mồ hôi đầm đìa.
“Thần y Lâm, kết thúc rồi sao?”.
Trấn Nguyệt Tiên Nhân mở mắt, yếu ớt hỏi.
“Không sao rồi, bà tạm thời ở lại đây nghỉ dưỡng hai ngày là có thể hồi phục”, Lâm Chính cười nói.
“Cảm ơn thần y Lâm! Vậy con trai tôi…”.
“Hai ngày sau đợi bà hồi phục, tôi sẽ đi cùng bà đến chữa trị cho con trai bà”, Lâm Chính cười nói.
“Được! Được! Thần y Lâm, cảm ơn cậu”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân kích động, nước mắt giàn giụa.
“Nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến khi hồi phục rồi gọi điện thoại cho tôi”.
Lâm Chính nói, quay người ra khỏi y quán, chuẩn bị đi tìm Tô Nhu.
Chuyện đã giải quyết xong, gia đình Tô Nhu còn đang ở chỗ cảnh sát, đến lúc đi đón họ rồi.
Lâm Chính lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Tô Nhu thì khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên: “Cô Tâm Ngữ, cô không đi chúc thọ còn ở đây làm gì?”.
Diệp Tâm Ngữ nấp ở bên tường giật mình, vội vàng bước ra, cúi đầu trước Lâm Chính: “Thần y Lâm, Tâm Ngữ đến đây để cảm ơn anh!”.
“Cảm ơn thì không cần, sau này cô đừng trèo tường đến chỗ tôi trộm Bạch Liên là được”, Lâm Chính cười đáp.
Diệp Tâm Ngữ đỏ mặt, nói năng có hơi lộn xộn, sau đó vội vàng cúi đầu: “Xin lỗi thần y Lâm, sau này tôi… tôi không dám làm thế nữa”.
“Cô vừa mới hồi phục, cơ thể vẫn còn yếu, nghỉ ngơi sớm đi”.
“Vâng, nhưng thần y Lâm, tôi… tôi có thể hỏi anh một câu không?”, Diệp Tâm Ngữ không kiên nhẫn được nữa, nói.
“Câu gì?”, Lâm Chính nhìn cô ta.
Diệp Tâm Ngữ nhìn gương mặt vô cùng tuấn tú của Lâm Chính, tim đập nhanh, không dám nhìn thẳng, vội vàng cúi đầu, nói lắp bắp: “Thần y Lâm, tôi nghe mẹ tôi kể, anh nói với mọi người tôi là em gái của anh cho nên anh mới cứu tôi. Nhưng… tôi và anh chỉ mới gặp nhau lần đầu, tôi… tôi thành em gái anh lúc nào? Chẳng lẽ… thần y Lâm với tôi…”.
Nói đến đó, khuôn mặt Diệp Tâm Ngữ đỏ lên như sắp chảy cả máu ra, đôi tay không ngừng vặn xoắn góc áo, cúi gầm mặt.