“Lâm Chính, tình hình sao rồi?”
Nhìn thấy Lâm Chính quay lại, Tô Nhu lập tức đứng dậy hỏi han tình hình.
“Không sao rồi!”, Lâm Chính mỉm cười: “Lúc anh đi thì đã thấy người nhà họ Thuỷ tới giúp giải quyết rắc rối cho nhà họ Diệp. Hiện giờ bà nội đã được đưa tới khách sạn tốt nhất ở Long Xuyên để tổ chức tiệc rồi!”
“Thật sao?”
Tô Nhu vẻ mặt không ngờ tới.
Trương Tinh Vũ cũng không khỏi kinh ngạc: “Người nhà họ Thuỷ ra mặt sao?”
“Đúng vậy”.
“Không đúng, nhà họ Thuỷ và nhà họ Diệp đâu có giao tình gì, sao họ phải ra mặt giúp đỡ kia chứ?”
“Việc này con cũng không rõ lắm”, Lâm Chính giả ngốc để khỏi phải giải thích.
“Tinh Vũ à chúng ta đừng quản chuyện này nữa. Giờ ổn thoả là tốt rồi, chúng ta đi tìm mẹ nuôi báo bình an rồi nhanh chóng rời khỏi đây thôi. Tôi thấy Long Xuyên này cũng không yên bình lắm!”, Tô Quảng vội nói.
“Xem cái lá gan thỏ đế của ông kìa! Đúng là vô dụng!”
Trương Tinh Vũ lườm chồng một cái nhưng cũng ngầm đồng ý với ý kiến của chồng.
Đất Long Xuyên này bà ta quả thực không muốn ở lại lâu.
Cả nhà họ rời khỏi đó rồi đi tới khách sạn Long Hâm.
Mặc dù buổi tiệc được tổ chức gấp gáp nhưng đa số giới quý tộc Long Xuyên đều tới chúc mừng, không khí vô cùng náo nhiệt.
Rất nhiều người có quyền có thế tới dự. Rõ ràng họ đều đã nghe chuyện của Trấn Nguyệt tiên nhân và Lâm thần y.
Mấy người nhà Trương Tinh Vũ muốn vào chào bà cụ còn phải xếp hàng.
Diệp Tâm Ngữ dìu bà nội, ánh mắt dừng lại ở phía Lâm Chính, trong mắt là cảm xúc phức tạp. Sau đó cô cúi xuống nói với bà nội vài câu rồi hai người họ đi về phía người nhà Trương Tinh Vũ.
Mấy người nhà Trương Tinh Vũ xin phép ra về, bà cụ Diệp có ý giữ lại mà không được nên chỉ đành đồng ý.
“Có thời gian thì đến Long Xuyên chơi nhé, nhân lúc mẹ nuôi còn sống, biết chưa mấy đứa nhỏ!”
“Mẹ nuôi cứ yên tâm, lần sau có thời gian con nhất định sẽ tới!”, Trương Tinh Vũ cũng có chút không nỡ.
“Được, được! Phải sống tốt đấy nhé!”
Bà cụ cười ha ha nói.
Cả nhà họ từ biệt bà cụ Diệp, lên xe quay về Giang Thành
Sau khi về tới Giang Thành, Lâm Chính lập tức lao vào công cuộc nghiên cứu Diệp Bồ Đề.
Có Diệp Bồ Đề, thêm sự trợ giúp của đá Thiên Phương Thần Thạch, Lâm Chính luyện đan càng dễ thành công hơn mấy lần, gần như có thể đảm bảo mỗi loại dược liệu đưa vào thuốc đều phát huy được hết dược tính của mình.
Đó là thành tựu vô cùng lớn đối với bất kỳ người hành nghề y nào.
Anh ở Giang Thành đến ngày thứ hai thì Trấn Nguyệt tiên nhân tìm tới.
“Lâm thần y, chúng ta xuất phát thôi!”, Trấn Nguyệt tiên nhân khá vội vã, đi tới tận học viện Huyền Y Phái.
Lâm Chính nhìn Trấn Nguyệt tiên nhân thăm dò, cảm thấy có chút bất lực.
Trấn Nguyệt tiên nhân hai ngày nay rõ ràng không hề nghỉ ngơi, khí huyết không đủ, đi trên đường mà như sắp bị gió thổi bay.
Có lẽ cũng vì chuyện của con trai mà cơm không buồn ăn nước không buồn uống.
“Được, chúng ta đi! Giờ con bà đang ở đâu?”, Lâm Chính gật đầu hỏi.
“Ở Thánh Sơn!”
“Thánh Sơn?”
Lâm Chính đang định thu dọn đồ đạc thì chợt sững lại, hỏi tiếp: “Đó là nơi nào vậy?”
“Là cấm địa của Long Quốc, Lâm thần y không biết sao? Động tiên của tôi chẳng qua chỉ là trước đó may mắn tìm thấy động tiên của một bậc đại năng từ thời cổ đại rồi tu bổ lại, nhưng cũng chỉ ở dưới chân Thánh Sơn! Lâm thần y yên tâm, động tiên của tôi không cần vào sâu cấm địa, không có gì nguy hiểm cả, cũng khó mà đụng mặt các bậc đại năng đang tu luyện ở trong đó!” Trấn Nguyệt tiên nhân mỉm cười nói.
“Các bậc đại năng? Nghĩa là trong cấm địa này có rất nhiều cao thủ sao?”, Lâm Chính cảm thấy kì lạ hỏi.
“Đương nhiên, các thiên kiêu hàng đầu đều ở bên trong Thánh Sơn”, Trấn Nguyệt tiên nhân đáp.