Nhìn thấy bộ dạng của Diệp Tâm Ngữ, Lâm Chính cảm thấy dở khóc dở cười, vội vã giải thích: “Tâm Ngữ, tôi không có ý đó với cô”.
Diệp Tâm Ngữ không khỏi lộ vẻ thất vọng, nhưng nhanh chóng xốc lại tinh thần, nặn ra nụ cười đáp: “Vậy tại sao Lâm thần y lại cứu Tâm Ngữ, cứu nhà họ Diệp?”
“Việc đó… sau này tôi sẽ giải thích cho cô nghe sau nhé”, Lâm Chính thoáng chút do dự.
“Nếu Lâm thần y không thể nói sự thật cho Tâm Ngữ biết thì Tâm Ngữ chẳng còn tâm trạng để ăn uống hay làm việc gì khác, suốt ngày sống trong đau khổ. Xin Lâm thần y hãy nói cho Tâm Ngữ biết lý do, còn nếu không xin hãy đưa Tâm Ngữ cùng về Giang Thành!”, Diệp Tâm Ngữ lấy hết dũng khí, cắn răng nói.
“Đưa cô về Giang Thành làm gì chứ?”, Lâm Chính ngẩn người.
“Tâm Ngữ tự biết mình không xứng với Lâm thần y, nhưng ân tình của thần y hôm nay tôi không có gì để báo đáp. Nếu Lâm thần y vì Tâm Ngữ mà ra tay cứu giúp nhà họ Diệp thì xin hãy để Tâm Ngữ trả mối ân tình này. Xin hãy cho tôi được ở bên cạnh thần y nâng khăn sửa túi, ngày đêm bầu bạn đến cuối đời!”, cô gái này có vẻ đã thực sự hạ quyết tâm.
“Tâm Ngữ, cô không cần làm vậy”.
“Không, nếu thần y không chịu thì Tâm Ngữ sẽ tự mình tới Giang Thành!”
“Việc này… việc này…”, Lâm Chính hạn hán lời, thấy cô gái này kiên quyết như vậy trông không hề giống như đang đùa. Anh đành thở dài đáp: “Bỏ đi, Tâm Ngữ, tôi sẽ nói cho cô biết lý do!”
“Vậy lý do là gì?”, Diệp Tâm Ngữ vội vã hỏi.
“Thực ra rất đơn giản, anh… là anh rể em!”, Lâm Chính bất lực đáp.
“Anh rể?”
Diệp Tâm Ngữ sững sờ.
Cô ấy bàng hoàng nhìn Lâm Chính, một lúc lâu sau mới đáp: “Lâm thần y, anh đang nói đùa sao? Tôi có rất nhiều chị, cũng có rất nhiều anh rể nhưng tôi không nhớ có người chị nào của tôi gả cho anh”.
Lâm Chính nhìn trái nhìn phải, sau đó kéo Diệp Tâm Ngữ vào cái ngách nhỏ bên cạnh, lấy cây kim châm ra châm vào cổ mình. Lúc này anh mới lấy lại vẻ ngoài bình thường của Lâm Chính.
Trong nháy mắt, Diệp Tâm Ngữ chính thức hoá đá.
“Anh là chồng của chị Tô Nhu, Lâm Chính! Tâm Ngữ, lần này em hiểu rồi chứ?”, Lâm Chính thở dài đáp.
Vốn anh không định nói cho Diệp Tâm Ngữ biết chân tướng, nhưng cô ấy cứ một mực ép anh. Việc đến nước này, anh chỉ có thể nói thật.
Cũng không biết cô ấy có chấp nhận nổi sự thật này hay không.
Lâm Chính liếc nhìn cô.
Diệp Tâm Ngữ vẫn đờ đẫn như người mất hồn. Đôi mắt trống rỗng, vẻ mặt sững sờ.
Không biết sau đó bao nhiêu lâu, cô ấy mới hoàn hồn. Diệp Tâm Ngữ khẽ run lên, chỉ vào Lâm Chính, miệng mấp máy, môi run lên bần bật như thể định nói gì đó nhưng sau cùng một chữ cũng chẳng thể thốt ra…
“Tâm Ngữ, việc này chị Tô Nhu của em vẫn chưa biết, bởi với thân phận Lâm thần y này anh có quá nhiều kẻ thù nên anh không muốn nói với họ, muốn vạch ra một ranh giới rõ ràng. Nếu hôm nay không phải vì cứu em thì anh cũng sẽ không tuyên bố với bên ngoài em là em gái anh. Cho nên mong em có thể giúp anh giữ bí mật này có được không?”, Lâm Chính nghiêm nghị nói.
Diệp Tâm Ngữ lúc này đã bình tĩnh hơn, nhưng trên gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ u sầu: “Người Giang Thành đều nói chị Tô Nhu số khổ, gả cho một người chồng vô dụng. Nhưng họ không biết rằng chị ấy là người phụ nữ may mắn nhất Giang Thành. Người chồng tưởng là vô dụng đó lại là Lâm thần y mà người người ngưỡng mộ. Vạn sự trên đời này quả thực khiến người ta không thể lường hết được…”
“Tâm Ngữ, bất luận anh là Lâm Chính hay là Lâm thần y, thì mối quan hệ này của chúng ta cũng không thay đổi”, Lâm Chính cười đáp.
Diệp Tâm Ngữ cố gắng cân bằng lại cảm xúc, khẽ gật đầu rồi nặn ra một nụ cười, đáp: “Anh rể yên tâm, em sẽ giúp anh giữ bí mật, sẽ không nói với ai đâu”.
“Vậy thì tốt rồi, chị em còn đang đợi anh. Em mau quay về nghỉ ngơi đi, anh về trước nhé. Có dịp thì tới Giang Thành, anh rể sẽ tiếp đón em!”
Lâm Chính xoa đầu Diệp Tâm Ngữ, sau đó quay lưng rời đi.
Diệp Tâm Ngữ đưa mắt nhìn theo bóng lưng Lâm Chính đi xa dần. Hồi lâu sau mới thở dài ảo não.
“Chị Tô Nhu, em thực sự… rất ngưỡng mộ chị”.