Đám nam nữ sợ hết hồn. Bọn họ không ngờ Trấn Nguyệt Tiên Nhân lại điên cuồng như vậy.Thực lực của bọn họ so với Tiên Nhân chênh lệch quá lớn. Dù được thiên kiêu hạng nhất bồi dưỡng thì cũng không thể nào chống lại được bà ta.
Bọn họ dám ngông như vậy trước mặt bà ta chẳng qua là vị dựa vào cái danh của thiên kiêu hạng nhất mà thôi.
Dù sao thì ai dám đối đầu như vậy chứ? Bọn họ nào ngờ đối phương lại dám ra tay thật.
“Làm phản rồi! Dám đối đầu với thiên kiêu hạng nhất! Bà chán sống rồi”, người đàn ông tóc dài gầm lên. Đám đông cũng lao tới tấn công Trấn Nguyệt Tiên Nhân.
Thế nhưng chưa được vài chiêu thì cả ba người đã đều chết dưới tay của bà ta rồi. Những người khác thấy tình huống bất ổn bèn bỏ chạy.
“Đừng hòng”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân hét lớn và đuổi theo.
Hình mặt trăng trên trán bà ta hiện ra giống như lưỡi dao xử lý đám người phía trước. Trong nháy mắt đám người này đều bị chết thảm.
Người đàn ông tóc dài còn lại vội núp sau một tảng đá.Trấn Nguyệt Tiên Nhân đã ra tay là phải giết sạch, nếu không một khi thiên kiêu hạng nhất biết được thì dù là bà ta hay là con trai bà ta cũng đều không thể chạy thoát được.
“Cậu tưởng cậu có thể thoát được?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân nhảy lên cao nhìn xuống dưới và lập tức tìm ra ngay người đàn ông tóc dài. Bà ta chỉ một ngón tay. Một luồng khí hình mặt trăng bổ đôi tảng đá.
Tảng đá vỡ vụn. Người đàn ông sợ tới mức điên cuồng bỏ chạy. Thế nhưng vô ích.Trấn Nguyệt Tiên Nhân lao tới đạp mạnh đối phương.
“Đừng giết tôi! Đại Nhân đừng giết tôi. Nếu bà giết tôi thì thiên kiêu hạng nhất sẽ không tha cho bà đâu”, người đàn ông tóc dài hét lớn.
“Tôi đã giết nhiều người các người như vậy rồi lại bận tâm tới một người sao?”
Nói xong, một luồng khí tức giáng xuống.
Chát! Người đàn ông bị chém làm hai, máu bắn ra tung tóe. Trấn Nguyệt Tiên Nhân trừng mắt, sắc mặt trông vô cùng khó coi.
Bà ta biết không thể ở đây lâu. Giờ cách tốt nhất là thu dọn hiện trường, không để thiên kiêu hạng nhất phát hiện ra. Bà ta nhanh chóng xử lý các thi thể.
Đợi sau khi mọi thứ đã xong xuôi, bà ta vội về động phủ nói cho Lâm Chính biết. Lâm Chính đang châm cứu nghe thấy vậy thì khẽ chau mày.
“Bà giết chết người của thiên kiêu hạng nhất sao?”, anh hỏi.
“Nếu không giết thì bọn họ sẽ ngăn chặn cậu. Lúc đó ảnh hưởng tới việc châm cứu, con tôi cũng sẽ mất mạng mất”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân nói.
“Cũng phải, đây là cơ hội duy nhất của bà rồi. Một khi bị ảnh hưởng thì con trai bà không thể cứu sống được nữa.
“Vì vậy thần y Lâm, không phải tôi muốn hại cậu. Nếu cậu chịu châm cứu thì tôi bằng mọi giá sẽ đảm bảo an toàn cho cậu. Nếu cậu sợ thiên kiêu báo thù thì có thể rời đi. Bọn họ không biết cậu ở đây. Cậu đi rồi thì sẽ không bị liên lụy nữa”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân lên tiếng.
Bà ta thật lòng cảm kích Lâm Chính. Chính anh đã mang tới hi vọng cho bà ta. Vậy nên chắc chắn bà ta sẽ không hại anh.
Lâm Chính im lặng. Anh biết điều này có nghĩa là gì. Anh có thể rời đi nhưng anh cũng biết một khi làm vậy thì anh sẽ không còn tư cách hành nghề y nữa.
Một lúc sau anh lên tiếng: “Cứu người là quan trọng”.
Nói xong anh tiếp tục châm cứu.Trấn Nguyệt Tiên Nhân bặm môi, rơi nước mắt. Bà ta quỳ xuống khấu đầu ba cái và tiếp tục đi ra khỏi động phủ.